Chu Thanh còn chưa ăn xong bát mì hoành thánh, Thẩm Lệ đã vòng trở lại.
"Nhanh như vậy?" Uống một chén canh nấu tôm khô, Chu Thanh quay sang hỏi Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ ừ một tiếng, đáp: "Không có nhiều chuyện."
Đang nói chuyện, một bóng người quen thuộc lọt vào mắt Chu Thanh. Chu Hoài Hải ngồi trên một chiếc xe ngựa trang trí tinh xảo đang được xa phu đỡ xuống.
Vừa xuống xe, có hai nam tử nhìn qua cùng tuổi với hắn tươi cười rạng rỡ tiến lên nghênh đón.
"Chu huynh!"
Chu Hoài Hải rũ rũ ngoại bào đắt tiền mặc trên người, ôm quyền mỉm cười, thần thái hơi có vẻ kiêu căng, nói: "Để hai vị lão đệ đợi lâu, lúc ra cửa trong nhà có một chút chuyện, làm trễ nải một chút."
Trước khi ra cửa, có tin của Chu Viễn gửi về. Ngoại trừ thông báo tình hình hiện tại ở kinh thành của hắn, còn gửi về nhà một tấm ngân phiếu 1000 lượng.
Nói rồi, Chu Hoài Hải giương mắt đánh giá quá trà nước điểm tâm trước mặt, nhíu nhíu mày hỏi: "Chính là chỗ này?"
Một nam tử mặc trường bào màu thạch anh liền cười xòa nói: "Mấy ngày trước, Chu huynh nói muốn ăn mỳ hoành thánh, hai chúng ta chạy một lượt tất cả tiệm mì lớn nhỏ trong thành, cuối cùng phát hiện mỳ hoành thánh nhà này làm là ngon nhất, có điều vị trí có chút hẻo lánh a."
Nói rồi, hai người làm ra một động tác mời: "Chu huynh, tới cũng tới rồi, nếm thử xem sao."
Đáy mắt Chu Hoài Hải mang theo bắt bẻ, chê bai nhấc chân tiến lên, nói: "Loại địa phương này, ta khuyên hai vị lão đệ cũng ít tới thôi, ăn đồ không sạch sẽ tiêu chảy là chuyện nhỏ, xảy ra nhân mạng cũng không phải nói đùa đâu."
Nói chuyện, ba người bọn họ liền ngồi xuống cái bàn sau lưng Chu Thanh.
Chu Thanh cùng Thẩm Lệ nhìn nhau, Chu Thanh cúi đầu, chậm rãi uống canh trong chén mì hoành thánh của mình.
Hai vị kia nam tử đã gọi xong mì, Chu Hoài Hải ngồi xuống, tiểu nhị lập tức bưng ba chén tới. Mỳ hoành thánh nóng hổi mập mạp, nước hầm gà, phía trên rắc hành tươi thái nhỏ cùng tôm khô, dâng lên mùi hương hấp dẫn khiến người ta khó cưỡng lại cơn thèm ăn.
Chu Hoài Hải chọn lấy một miếng mì hoành thánh ăn thử.
Hai nam tử mong đợi nhìn hắn, chờ hắn nhai hai cái, hai người cùng đồng thanh lấy lòng hỏi: "Như thế nào? Chu huynh?"
Chu Hoài Hải nhân tiện nói: "Làm khó các ngươi, quả nhiên là mì ngon, có điều vị trí cửa hàng này, thực sự quá bẩn!"
Hai vị kia nam tử nghe không hiểu ra sao, nhìn hai bên một chút. Chủ quán quét dọn rất sạch sẽ mà.
Chu Hoài Hải liền cười lạnh nói: "Ta không phải là nói hoàn cảnh của nó bẩn, ta nói là vị trí này bẩn!"
"Vị trí bẩn?"
Chu Hoài Hải liếc nhìn Bút Mặc Trai bên cạnh.
"Các ngươi còn không biết sao!"
Nghe xong lời này của Chu Hoài Hải, phát hiện hàm ý trong lời nói của hắn, hai người kia lập tức hỏi lại: "Chu huynh, có chuyện gì?"
Chu Hoài Hải thở dài.
"Lần này thi huyện, vị trí Huyện án thủ, vốn nên là của con trai Tôn Cẩn của Tôn huynh, nhưng các ngươi có biết vì sao nó lại về tay tên nhà quê Chu Hoài Sơn không?"
Nghe thấy vậy, động tác ăn canh của Chu Thanh lập tức ngừng lại.
Thẩm Lệ nhìn qua đầu vai Chu Thanh, ánh mắt u lãnh nhìn đám người phía sau lưng nàng.
"Vì cái gì?" Người ngồi bên cạnh Chu Hoài Hải vô cùng hiếu kì hỏi.
Chu Hoài Hải lại ăn một miếng mì hoành thánh, lúc này mới chậm rãi nói: "Còn không phải bởi vì Chu Hoài Sơn thu được một đồ đệ tốt sao!"
"Đồ đệ tốt?"
"Tên đồ đệ kia của Chu Hoài Sơn, chính là ông chủ của Bút Mặc Trai! Trước khảo thí, ông chủ Bút Mặc Trai đã biếu tặng cho Huyện lệnh đại nhân không ít đồ tốt, ngươi nói xem, Huyện án thủ này không phải là hắn thì còn có thể là ai!"
Nghe xong, ánh mắt Thẩm Lệ vốn u lãnh, chợt trở nên lạnh lẽo như đầm băng.
Thấy Thẩm Lệ muốn đứng dậy, Chu Thanh đưa tay đè lên cành tay hắn, ra hiệu cho hắn ngồi xuống.
Thẩm Lệ khó hiểu nhìn Chu Thanh.
Chu Thanh chậm rì rì gác đôi đũa trong tay lại, tiếp đó từ trong ngực áo móc ra một trang giấy. Vừa nhìn thấy trang giấy kia, Thẩm Lệ lập tức cả kinh, tiếp đó nhịn không được mà khẽ cười, lại nhìn Chu Thanh, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều.
Chu Thanh nháy nháy mắt với Thẩm Lệ, phe phẩy tờ giấy trong tay, sau đó đứng dậy đi về phía Chu Hoài Hải.
Chu Hoài Hải ngồi đưa lưng về phía Chu Thanh, giờ phút này hắn vẫn còn chưa biết sắp xảy ra chuyện gì.
"Thế nhưng, Chu Hoài Sơn là một tên nhà quê, ông chủ của Bút Mặc Trai làm sao lại trở thành đồ đệ của hắn?"
Lại ăn một miếng mì hoành thánh, bĩu miệng, đáy mắt Chu Hoài Hải hiện ra vẻ hung ác nham hiểm đáp: "Nữ nhi của Chu Hoài Sơn năm nay cập kê, ai biết nó dùng biện pháp gì!"
Lời kia vừa thốt ra, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết. Hai tên nam tử bật cười khả ố hùa theo.
"Việc này, sao Chu huynh lại biết?"
Ngay lúc Chu Hoài Hải muốn mở miệng, Chu Thanh đã đưa tay vỗ vai hắn. Hai nam tử kinh ngạc nhìn về phía Chu Thanh.
Chu Hoài Hải vừa quay đầu lại, nhìn thấy Chu Thanh, lập tức kinh hoảng đến giật nảy cả mình. Miếng mì hoành thánh mới thả vào miệng, còn chưa kịp nhai đã nuốt chửng xuống họng. Chu Hoài Hải bị nghẹn đến trợn ngược cả mắt.
Chu Thanh vỗ vai Chu Hoài Hải, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn. Đập 'bốp' tờ giấy nàng đang cầm lên bàn. Chữ viết hướng về phía hai người đàn ông kia, ngược với Chu Hoài Hải. Nhưng cho dù là ngược, Chu Hoài Hải vẫn liếc mắt liền nhận ra tờ giấy kia là cái gì! Chính là tờ giấy in giấu tay vào tối mà cha mẹ Vương Cường đến tìm Chu Thanh gây chuyện!
Khuôn mặt Chu Hoài Hải lập tức chuyển từ đỏ sang xanh.
Chu Thanh nhíu mày, hỏi: "Ta cũng rất tò mò, những việc ngươi vừa nói kia, làm sao mà ngươi biết được đấy?"
Chu Hoài Hải nhìn thấy hai người đàn ông đang đọc nội dung trên tờ giấy, lập tức đứng dậy muốn giật lấy tờ giấy kia.
Thẩm Lệ ở sau lưng, bắn ra một viên sỏi nhỏ. Chu Hoài Hải chỉ cảm thấy đầu gối tê rần, vừa đứng lên, đã ngã ngồi trở về.
Chu Thanh thu hồi tờ giấy, không nhanh không chậm gấp gọn lại, sau đó đưa tay về phía hướng về phía Chu Hoài Hải, nói: "Hai trăm lượng! Một là vì ngươi nói xấu cha ta, một là vì ngươi nói xấu ta."
Vừa rồi Chu Hoài Hải là bị giật mình, bây giờ cũng đã dần lấy lại tỉnh táo.
"Ngươi đi ra ngoài thế mà còn mang theo cái này?"
Chu Thanh trợn mắt trừng một cái, đáp: "Ngươi quản được ta chắc! Nhanh, lấy tiền!"
"Ngươi muốn cướp sao? Nơi này chính là huyện thành, không phải là chỗ hương dã tùy ngươi khóc lóc om sòm!" Chê trách nhìn Chu Thanh, Chu Hoài Hải cất giọng quát lớn: "Cút nhanh lên, nếu không, ta báo quan!"
Chu Thanh lập tức nở nụ cười, nói: "Đi! Báo quan! Vừa vặn chúng ta đi hỏi Huyện lệnh đại nhân một chút, Thẩm Lệ đưa cho ngài ấy rất nhiều đồ tốt là những cái gì! Ai không đi chính là vương bát đản!"
Vỗ bàn một cái, Chu Thanh đứng dậy. Một chân đạp băng ghế, ánh mắt quái gở nhìn Chu Hoài Hải.
Động tĩnh bên này quá huyên náo, rất nhanh đã hấp dẫn một vài người vây xem. A? Đây không phải là cô nương lần trước dùng bạo lực cự hôn kia sao?
Hai người đàn ông đi cùng Chu Hoài Hải, vừa rồi đã nhìn rõ ràng nội dung trên tờ giấy kia. Trong lòng đã đại khái hiểu được cớ sự. A! Chu huynh lần này, nói xấu người khác lại bị chính chủ nghe được. Nhìn thật là náo nhiệt. Xem náo nhiệt chỉ sợ sân khấu kịch thấp.
Một người liền âm dương quái khí mà nói: "Ngươi thì tính là cái gì a, cũng dám khiêu chiến với Chu huynh, ngươi có biết bây giờ con trai Chu huynh làm việc ở đâu không?"
Chu Thanh không thèm để ý đến người kia, chỉ nhìn chằm chằm Chu Hoài Hải nói: "Trừ phi con trai ngươi làm hoàng đế, nếu không, giấy trắng mực đen cùng với ấn giấu tay này, đừng mong chống chế, đến cùng là có đi huyện nha hay không! Thống khoái một chút, đừng chậm trễ thời giờ của cô nãi nãi!"
Chu Thanh nói không khách khí, sắc mặt Chu Hoài Hải chuyển sang màu tím đỏ.
Người vây xem chỉ trỏ.
Chu Hoài Hải khoát tay chặn lại, trên mặt mang theo vẻ thất vọng quen thuộc: "Tại sao ngươi lại nói chuyện với ta như vậy, ngay cả đạo lí kính trọng trưởng bối tối thiểu mà cha ngươi cũng không dạy ngươi sao? Còn là Huyện án thủ, đức hạnh này của hắn xứng sao!"