Lọc Truyện

Phu Nhân, Em Đừng Hòng Chạy - Lục Tư Thần - Tô Giản An

3 giờ chiều, Lục Tư Thần vì tiếng điện thoại kêu lên inh ỏi mới tỉnh giấc. Anh từ từ rút tay ra khỏi đầu cô , nhẹ nhàng đứng dậy để mèo nhỏ không tỉnh giấc

-“Alo?”

-“Lục Tổng, à..ông chú hôm trước anh nói cứu thiếu phu nhân, hiện đang ở công ty muốn tìm gặp anh..”

Mã Đồng hối hả báo cáo

-“Được. Tôi tới đây.”

Lục Tư Thần cau mày suy nghĩ , xong đồng ý rồi tắt máy .

Anh thay bộ đồ nghiêm chỉnh tới công ty. Trước khi đi còn không quên căn dặn bác quản gia

-“Bao giờ cô ấy tỉnh bác nói tôi tới công ty có chút việc nhé”

-“Tôi biết rồi cậu chủ.”

…..

Xe chạy một quãng thì tới Lục Thị. Lục Tư Thần sải bước dài vào trong, nhân viên ai nấy đều cúi người chào

-“Chào Lục Tổng”

-“Lục Tổng”

Mã Đồng tay đang pha cà phê, thấy anh tới liền vứt đó lao đến

-“Từ từ. Ông ấy đâu?”

-“À dạ, ông ấy ở trên phòng tiếp khách.”

-“Đi thôi”

*Cạch

Cửa mở ra. Bên trong, Bạch Thiên Vĩ đang nhâm nhi tách trà , thấy anh tới ông liền đứng dậy chào hỏi theo lệ.

-“Chào Lục Tổng.”

-“Chào ông . Có chuyện gì mà ông tìm tôi vậy?”

Vì đây cũng là người đã cứu giúp Tô Giản An nên Lục Tư Thần tuyệt đối cư xử đúng lễ nghĩa . Bạch Thiên Vĩ đây đáng tuổi ba anh, anh không được phép vô lễ .

-“Ừm..cậu ngồi đi, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.”

-“Ông…có chuyện gì vậy?”

-“Tôi họ Bạch, tên Bạch Thiên Vĩ”

-“Vâng.Bác Bạch , bác tìm cháu có chuyện gì không? À, nếu bác muốn thêm tiền trợ cấp, cháu sẽ đưa thêm”

-“Không không..cái đó..không phải. Ta muốn xin cậu điều này.”

Bạch Thiên Vĩ có phần lo lắng trước điều mình chuẩn bị nói

-“Vậy là chuyện gì?”

Lục Tư Thần nãy giờ thấy ông úp úp mở mở mà chưa vào vấn đề chính nên anh có phần nóng vội mà khó chịu.

-“Tôi có thể xin cậu, cho tôi xét nghiệm ADN với Tô Giản An được không? Tôi nghi ngờ con bé…”

-“Sao chứ?”

Lục Tư Thần khó hiểu cau mày nhìn ông. Ông là cái gì mà đòi xét nghiệm ADN với vợ anh? Chỉ là người ngoài thôi mà?

-“Tôi nghi ngờ, con bé là đứa con thất lạc của tôi..đứa con mà tôi chưa nhìn mặt đã biến mất….”

Bạch Thiên Vĩ mặt buồn rầu , ông khẽ nói

-“Con? Thất lạc? Tại sao lại là cô ấy mà không phải người khác?”

Lục Tư Thần lại thấy chuyện này có chút thú vị. Tô Giản An vừa nói rằng Tô Gia không phải người nhà của cô . Dù sao bây giờ Bạch Thiên Vĩ đây cũng là ân nhân . Anh giúp ông ấy tìm ra con gái, không phải Tô Giản An thì cũng chẳng sao, mà phải thì anh có thể ghi điểm với bố vợ ..

-“Bác có thể nói rõ mọi việc đầu đuôi được không? Tất cả những gì mà bác biết và nghi ngờ cô ấy.”

-“Tôi là chủ tịch của Bạch Thị - cũng chỉ là công ty hạng vừa thôi, tôi sống ở thành phố C. Vài tuần trước, con bé Tô Giản An có tới thành phố C. Khi đó tôi nhớ rõ, con bé đụng phải tôi, gương mặt ấy tôi không thể quên, chính là mẹ con bé. Bà ấy lừa dối tôi, không cho tôi biết bà ấy mang thai con bé. Đến khi tôi biết, cả hai mẹ con đều biến mất. Tôi tìm suốt 20 năm nay nhưng đâu được gì chứ? Vừa rồi gặp lại con bé , lại cùng nhóm máu với con bé, tôi khẳng định với cậu! Tôi là ba của con bé, ba của Tô Giản An!”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!