Kì nghỉ lễ cuối cùng cũng kết thúc, Vu Duệ ngay cả thời gian để thất tình cũng không có, ngựa không dừng vó mà phi đến nhà xưởng.
Máy móc tân tiến nhập từ Đức rất nhanh đã được đưa vào vận hành, hôm nay có lô hàng đầu tiên xuất xưởng, Vu Duệ tự tay kiểm hàng mới có thể yên tâm mang đi tiêu thụ.
Kiểm tra cẩn thận xong xuôi, Vu Duệ cùng quản lí nhà xưởng đi dạo một vòng xung quanh, lại chăm chú lắng nghe anh ta bàn bạc về một số phương án giúp tăng sản lượng hàng hóa trên diện rộng, tăng tốc độ giao hàng.
Đi lại giữa tiếng máy móc hoạt động ầm ầm vang vọng khắp khu nhà xưởng, Vu Duệ đột nhiên nhận được điện thoại của Đồng Lệ.
Không biết Đồng Lệ đào đâu ra số điện thoại cá nhân của cô, liên tiếp mấy ngày nghỉ lễ gọi điện tỉ tê, một hai đòi gặp mặt. Vu Duệ cảm thấy có chút khó hiểu, nghĩ mãi không ra lí do tại sao một minh tinh bận bịu như cô ta lại tìm mình, cho nên ban đầu cô không đồng ý. Thế nhưng cô nàng diễn viên này vẫn không chịu bỏ cuộc, nhất quyết ngày ba bữa gọi điện quấy rầy.
Vu Duệ vừa nghĩ ngợi vừa nhíu mày nhận điện thoại, lạnh lùng nói: “Cô Đồng, sự kiên nhẫn của cô khiến tôi thật bội phục.”
Trái ngược với dự đoán của Vu Duệ, giọng điệu của Đồng Lệ rất bình tĩnh: “Cô Vu, xin cô đừng vội từ chối, việc tôi muốn gặp cô là hoàn toàn nghiêm túc. Tôi chờ cô ở quán cafe ngay gần khu công nghiệp Mẫn Hàng.”
Dường như sợ Vu Duệ cự tuyệt, Đồng Lệ lập tức nói thêm: “Đây là chuyện quan trọng, có liên quan đến Phó Uyên.”
Không muốn ngày tháng về sau tiếp tục bị cô ta làm phiền, lại càng không thể bịt tai trộm chuông khi nghe thấy tên người đàn ông đó, Vu Duệ đành phải bớt thời giờ đi gặp cô ta.
Quán cafe mà Đồng Lệ gửi định vị đúng là cách nhà xưởng của cô rất gần, Vu Duệ đi bộ chưa đầy 5 phút đã tới nơi. Bất chấp đường sá xa xôi, bất chấp địa điểm gặp mặt là một nơi vừa ầm ĩ vừa bụi bặm cạnh khu công nghiệp chỉ để gặp mặt cô, xem ra cô ta cũng thật dụng tâm.
Vừa bước vào quán, khí lạnh đã bị ngăn cách bên ngoài cánh cửa, cả người Vu Duệ trở nên vô cùng ấm áp.
Bây giờ đã là gần trưa, trong quán rất vắng vẻ, Vu Duệ nhanh chóng tìm thấy bóng dáng Đồng Lệ. Cô ta ngồi ở góc trong cùng, bên ngoài khoác áo phao màu đen dày sụ, trên mặt đeo tận hai cái khẩu trang, đầu đội mũ lưỡi trai Celine, vành mũ kéo xuống rất thấp. Đây hẳn là bộ dạng cẩn thận tránh né camera và quần chúng nhân dân thường thấy ở giới nghệ sĩ.
Vu Duệ theo chân nhân viên phục vụ đi tới, cúi đầu khẽ ho khan một tiếng để thu hút sự chú ý của đối phương.
“Cô Đồng tìm tôi có chuyện gì?” Cô kéo chiếc ghế đối diện Đồng Lệ ra rồi ngồi xuống, nói xong giơ tay vẫy nhân viên phục vụ order một ly Cappuccino.
Lúc này Vu Duệ mới có cơ hội ngắm nhìn dung nhan người phụ nữ trước mắt, dù che chắn gần như kín mít nhưng vẫn có thể nhận ra khuôn mặt cô ta được trang điểm tỉ mỉ, có lẽ đây là thói quen chung của các nữ minh tinh.
Vu Duệ bình thường không có thời gian xem phim truyền hình, toàn bộ hiểu biết về Đồng Lệ chỉ là nghe qua cái miệng lải nhải của Bạch Yên. Khác với dáng vẻ nhí nhảnh vui tươi trên màn ảnh, Đồng Lệ ngoài đời tuy không ngạo mạn nhưng khá kiêu căng, ánh mắt rất có khí chất cao cao tại thượng của minh tinh. Đi con đường hắc hồng để nổi tiếng, càng khẳng định không phải dạng hiền lành thiện lương gì.
Đồng Lệ tháo khẩu trang, cất điện thoại vào trong túi áo, cười khẽ một tiếng rồi nói: “Cô Vu, tôi đã từng gặp cô.”
“Sao cơ?” Vu Duệ bị câu nói này làm cho hơi ngạc nhiên.
Hai người họ đã từng gặp nhau? Tại sao Vu Duệ chẳng có tí ấn tượng nào?
Đồng Lệ nghiêng đầu nhìn cô, mỉm cười nói: “Trong buổi tiệc sinh nhật của một ông chủ lớn ngành khách sạn, lúc ấy trông cô có vẻ đã say, Phó Uyên ôm cô lên xe.”
Đột nhiên nhắc đến Phó Uyên, hai người nhất thời im lặng một hồi.
Vu Duệ nhíu mày, cô không biết dụng ý của người phụ nữ này là gì, mặc dù cô ta vẫn luôn tươi cười gần như vô hại. Cô vuốt vuốt tóc, hơi mất tự nhiên trả lời: “Nhà chúng tôi đối diện nhau, anh ấy tiện đường đưa tôi về.”
Đối với lời giải thích của Vu Duệ, Đồng Lệ chỉ nhàn nhạt khoát tay, khuôn mặt xinh đẹp không chút gợn sóng. “Cô Vu này, đoán chắc là cô đã có một chút hiểu lầm về tôi. Tôi và Tổng giám đốc Phó chỉ đơn thuần là đối tác, hoàn toàn không phải loại quan hệ như cô nghĩ.”
Dừng một giây, cô ta nói tiếp: “Cô Vu là vợ chưa cưới của Tổng giám đốc Phó sao?”
Nghe vậy, Vu Duệ có chút trở tay không kịp, theo bản năng phủ nhận: “Không phải.”
“Vậy sao?” Đồng Lệ cười cười, chớp chớp hai hàng mi dài cong vút. “Phó Uyên mặt lạnh, tính cách cũng lạnh từ trong xương, trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn. Người lí trí như Phó Uyên vốn sẽ không tùy ý khuất phục trước một người phụ nữ. Vì một người phụ nữ mà chấp nhận để người khác lợi dụng, thậm chí bỏ qua lợi nhuận, loại chuyện này tôi càng cho rằng sẽ không bao giờ xảy ra trên người anh ấy, vậy mà bây giờ nó đã xảy ra. Đồng ý làm thuyết khách cho Phó Uyên là do tôi thực sự tò mò về người phụ nữ khiến anh ấy thay đổi, không biết cô ấy rút cục là thần thánh phương nào, vuông tròn ra sao.”
Vu Duệ suy tư trong chốc lát, mặt không đổi sắc nói: “Tôi không hiểu cô đang nói đến loại lợi nhuận nào.”
Đồng Lệ mím môi nén cười. “Cô Vu không biết sao? Phó Uyên là một trong ba nhà đầu tư lớn nhất của dự án phim cổ trang tiên hiệp《Ly Tư》do tôi thủ vai nữ chính. Phía hậu trường gặp phải một số vấn đề nên tôi bị đối thủ chơi xấu, người đó bán ảnh chụp trộm tôi cùng anh ấy cho cẩu tử. Những bức ảnh đó nhìn có vẻ thân mật là bởi vì đã được người ta căn góc chụp kĩ càng. Phó Uyên nói bởi vì trước đây tôi từng có ý đồ với anh ấy, vợ chưa cưới của anh ấy ghen nên mới nhờ tôi ra mặt một chuyến. Kì thực giữa chúng tôi bây giờ chỉ tồn tại hai chữ lợi ích. Hôm nay đã gặp được cô, tôi thành thật xin lỗi về những việc làm trước kia.”
Vu Duệ không ngờ đầu đuôi câu chuyện lại là như thế, nghe xong chỉ cảm thấy cực kì kinh ngạc, đồng thời tâm tư phòng bị cũng giảm xuống rất nhiều.
Đồng Lệ cười nói tiếp: “Chi phí đầu tư của bộ phim là gần 30 triệu USD, Phó Uyên là nhà đầu tư lớn thứ hai, đủ hiểu anh ấy dồn tâm huyết vào dự án này như thế nào. Thủ đoạn của tôi có thể khiến cô khó chịu, nhưng hiệu quả cao, ít nhất là trong việc duy trì nhiệt độ thảo luận. Cô thử nghĩ mà xem, không có lưu lượng, không có nhiệt độ, rất có khả năng nó sẽ thành bom xịt, lúc đó thật không dám nghĩ Phó Uyên sẽ tổn thất bao nhiêu.”
Đầu óc Vu Duệ có chút hỗn loạn, trên người Phó Uyên quả nhiên còn cất giấu rất nhiều bí mật mà cô chưa biết. Cô chỉ biết ngoài ngành nghề chính là kinh doanh thực phẩm, anh đầu tư kha khá vào bất động sản và hệ thống chăn nuôi hiện đại, lại không ngờ người đàn ông này thò cả một chân vào ngành công nghiệp giải trí, cụ thể là đầu tư điện ảnh.
Vu Duệ không khỏi hoài nghi, có khi nào Phó Uyên sở hữu cả cổ phần trong một công ty hàng không vũ trụ nào đó cũng nên?
Trước khi rời đi, Đồng Lệ nắm chặt quai túi xách, để lại cho Vu Duệ một câu: “Cô Vu cũng là người làm ăn buôn bán, chắc cũng biết một điều, muốn đạt được mục đích không thể không dùng đến một ít thủ đoạn, vì vậy thị phi là điều không thể tránh khỏi. Đây cũng là lí do phòng làm việc của tôi im hơi lặng tiếng mấy ngày trời mới đứng ra phủ nhận, mong cô Vu thấu hiểu cho chúng tôi.”
Ý tứ của cô ta rất rõ ràng, là “chúng tôi”, chứ không phải “tôi”.
“Cô Đồng, đợi tôi một chút.” Vu Duệ sau khi phục hồi tinh thần bỗng nhiên đặt điện thoại lên bàn, ấn nút ngừng ghi âm. Khoé miệng hơi cong lên, cô bình tĩnh cúi đầu nhấp một ngụm cafe, không màng sắc mặt khó coi của người phụ nữ trước mắt mà nở một nụ cười thong thả. “Tôi tin rằng cô Đồng là người thông minh.”
Vai phản diện trong phim không phải đều là như thế sao? Án binh bất động, đợi tới thời khắc mấu chốt tung sát chiêu, lúc này mới có thể khiến đối thủ không còn cơ hội đánh trả, chết không kịp nhắm mắt.
Không khó để nhìn ra Đồng Lệ đang tức muốn trào máu, cho dù đã cố gắng khống chế cảm xúc nhưng đôi mắt phượng kiều mị vẫn nhịn không được mà trợn trừng, khoé môi hơi run rẩy. Tuy nhiên cô ta cũng xem như là người có bản lĩnh, vẫn giữ lại được một tia phong độ, mím môi mím lợi nói: “Vu Duệ, cô muốn gì?”
“Cô Đồng nói chí phải, người làm ăn buôn bán không thể không sử dụng một ít thủ đoạn.” Vu Duệ vẫn duy trì thái độ ngạo mạn mà vai phản diện nên có, trên mặt hoàn toàn không hề có một chút biểu hiện nào của sự chột dạ, tiếp tục nắm chặt cơ hội công kích. “Sắp tới thương hiệu lẩu cay của tôi sẽ tung ra thị trường hai sản phẩm mới, bởi vì sinh sau đẻ muộn nên có phần khó cạnh tranh. Tôi hi vọng cô có thể tặng tôi một buổi livestream giới thiệu sản phẩm. Tôi biết ngày mai cô phải vào đoàn phim, vậy nên thời gian livestream tốt nhất là tối nay, cô tự mình cân nhắc.”
Các người khiến tôi mất ngủ mấy ngày trời, tôi tương kế tựu kế, đòi lại một chút lợi ích cỏn con từ các người thì có là gì? Con người chứ không phải Thánh mẫu, làm sao có thể không trả thù?
Ngày trước, mấy loại thủ đoạn mờ ám này đều do bạn trai cũ của Vu Duệ thay cô thực hiện, so với anh ta, cô chỉ là tay mơ. Bây giờ chỉ còn một mình chống đỡ, cho cô một khẩu súng, cô liền có thể xông pha ra chiến trường. Vu Duệ phải thừa nhận, thời gian đã khiến cô trở nên sa đoạ đến mức không nói nên lời.
“Ban đầu thấy cô âm trầm, tôi còn tưởng cô dễ đối phó. Hoá ra cô đầy một bụng gian xảo, thủ đoạn quá thâm độc! Ha ha, quả nhiên người bên cạnh Phó Uyên cũng giống hệt anh ta, không có ai tốt đẹp.” Đồng Lệ nheo mắt, lạnh lùng châm chọc. “Cô gửi địa chỉ và kịch bản livestream cho tôi, tối nay đúng giờ tôi sẽ có mặt.”
Thật ra thì ở một góc độ nào đó, đây là một lời khen ngợi, cho nên Vu Duệ rất vui vẻ hiểu theo nghĩa tích cực.
…
Đồng Lệ không hổ là diễn viên, rõ ràng trong bụng tức đến nghiến răng nghiến lợi nhưng ngoài mặt vẫn có thể cười tươi như hoa, vừa ăn lẩu vừa thao thao bất tuyệt về hai sản phẩm cốt lẩu ăn liền và lẩu tự sôi của La La Land.
Hôm nay số lượng người xem livestream cực kì đông, Vu Duệ ào ạt hốt vào túi một đống bạc.
Nhìn đơn hàng trên màn hình nhảy liên tục, con số bán ra chỉ trong một buổi tối đã đạt tới gần 1 vạn, làm cho bà chủ nào đó cười đến không khép được miệng.
Tới cuối buổi livestream, nhiệt độ từ scandal hẹn hò vẫn chưa thuyên giảm của Đồng Lệ cộng với nhiệt độ từ bộ phim dư sức thổi bay toàn bộ số lượng hàng hoá tồn kho trong gian hàng online mới thành lập trên Taobao của Vu Duệ.
Thậm chí số lượng đơn đặt hàng mới vượt quá khả năng cung cấp, Vu Duệ phải chỉnh sửa sản phẩm thành hàng pre-order, sau đó gấp rút thuê tạm một phân xưởng nhỏ bên ngoài nữa mới đủ để chạy deadline. Hiệu ứng quảng cáo thương hiệu càng không cần phải nói, toàn bộ các cơ sở của La La Land trong vòng một tháng cháy bàn khắp mọi mặt trận. Không phụ sự mong đợi của toàn thể cấp dưới, trận này cô chiến thắng rực rỡ.
Vu Duệ đắm chìm trong việc kinh doanh phát tài, tạm thời ném Phó Uyên ra tận ngoài dải ngân hà.
…
Buổi tối ngày đầu tiên vào đoàn, vừa mới kết thúc cảnh quay cuối, Đồng Lệ trở về phòng lập tức gọi điện cho Phó Uyên thoá mạ một phen. “Phó Uyên, người phụ nữ của anh đúng là một con chim ác, ra tay đủ ngoan độc! Tôi thật lòng thật dạ gặp mặt nói chuyện với cô ta, cô ta lại âm thầm tính kế tôi!”
Trước đây, Phó Uyên cũng từng gặp được một vài người phụ nữ giỏi tâm kế, nhưng chưa bao giờ gặp được ai không những khiến anh cam tâm tình nguyện để người đó chiếm lợi ích từ chỗ anh, mà còn thoải mái lợi dụng các mối quan hệ xung quanh anh, đầu tiên là Lăng Hiên, bây giờ đến lượt Đồng Lệ.
Giữa người với người chủ yếu tồn tại hai loại quan hệ, hoặc là ràng buộc về mặt tình cảm, hoặc là ràng buộc về mặt lợi ích.
Vu Duệ là người đầu tiên đạt được cả hai loại trên.
Nghĩ đến người phụ nữ đã lâu chưa gặp kia, Phó Uyên cười đến cong cong cả khóe miệng.