Lọc Truyện

Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế

 

 Sáu người Cảnh Dương Trạch, Kỳ Hồng Đào, Vũ Bình Oánh, Vũ Vô Khuyết, Hàn Lục Bách, Mệnh Hoa Thanh, cùng với các Tiên Đế Dịch Hoa, Nghệ Văn Đấu, Lữ Chung, Thu Y Nhân đều rất chật vật.  

 

Bàn về thực lực thật sự, những người này không kém đám người Trương Linh Phong.  

 

Nhưng thực lực của Mạc Xuyên tiên đế, Tư Không Khả tiên đế và Phàn Tấn tiên đế quá kinh khủng.  

 

Nhất là Mạc Xuyên tiên đế.  

 

Nhân vật Tiên Đế đại viên mãn thật sự, dõi mắt nhìn khắp Tam Thanh tiên vực, trừ ba bá chủ và một vài Tiên Tôn, ai có thể địch lại hắn ta?  

 

Giữa không trung, Hàn Lục Bách, Cảnh Dương Trạch đều mang sắc mặt khó coi.  

 

Cứ đánh tiếp như thế, sẽ không phải chỉ chết năm Tiên Đế nữa, mà đám người bọn họ cũng sẽ bị diệt gọn.  

 

Dịch Hoa nhìn về phía Cảnh Dương Trạch, Vũ Bình Oánh, lạnh lùng nói: “Sao đến giờ còn chưa kết thúc?”  

 

Cảnh Dương Trạch ngẩng đầu nhìn trời, không khỏi nói: “Chắc sắp rồi, không ngờ đám người Mạc Xuyên tiên đế lại đâm ngang, làm loạn kế hoạch của chúng ta”.   

 

“Vậy thì giục đi, chẳng lẽ để đám Tiên Đế của chúng ta dùng mạng kéo dài thời gian sao?”  

 

Lữ Chung tiên đế ở một bên cũng quát lên.  

 

Mấy tiên đế dị tộc, Cảnh Dương Trạch, Vũ Bình Oánh đều không có sắc mặt tốt.  

 

Mấy vị Tiên Đế Nhân tộc như Dịch Hoa, Nghệ Văn Đấu, Lữ Chung, Thu Y Nhân, đều không phải là đám tiểu lâu la mà chúng có thể lợi dụng.  

 

“Được rồi!”  

 

Ngay lúc này, mắt Mệnh Thanh Hoa sáng lên, hắn ta ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt mang theo chút thần thái.  

 

Một khắc sau.  

 

Trên trời, ba người hạ xuống.  

 

“Mệnh Vân Đào, ngươi đã tới rồi!”  

 

Cảnh Dương Trạch hô lên, không khỏi nói: “Đã kết thúc chưa?”  

 

“Ừm!”  

 

Mệnh Vân Đào lạnh lùng nói: “Lần này chúng đều phải chết!”  

 

Đám người Mạc Xuyên tiên đế, Trương Linh Phong đều đứng yên tại chỗ, cách nhau một khoảng.  

 

“Lại có trợ thủ tới!”  

 

Trương Linh Phong không nhịn được mà cười ra tiếng: “Đúng là rất thú vị”.  

 

Mạc Xuyên tiên đế tùy tiện nói: “Đừng cười nữa, phiền toái tới rồi”.  

 

Nụ cười trên mặt Trương Linh Phong cứng lại, hắn ta nói: “Mạc Xuyên lão nhi, sao thế?”  

 

“Ta cảm nhận được không gian của mảnh thiên địa này đang chấn động, có vài nguồn sức mạnh rất cường đại đang không ngừng tràn ra…” Vài cỗ?  

 

Nụ cười trên mặt mọi người lập tức tắt ngúm.  

 

“Không phải là mấy nhân vật chủ chốt của Cảnh Hỏa tộc và Hàn Mị tộc đó chứ?”  

 

Ngụy Húc tiên đế nói: “Tới đúng lúc lắm, nhân cơ hội này sẽ giải quyết luôn, tránh phiền toái sau này”.  

 

“Nếu tới thật, có lẽ người chết sẽ là ngươi!”  

 

Nghe vậy, mặt Ngụy Húc đầy vẻ không phục, nhưng trong lòng lại ngầm thừa nhận.  

 

Nếu thật sự những nhân vật chủ chốt của Cảnh Hoa tộc và Hàn Mị tộc tới, e là sẽ có những nhân vật cấp bậc Tiên Tôn, vậy bọn họ… Ngoài Mạc Xuyên có thể đánh ra, những người khác đều không làm gì được.  

 

Tiên Tôn! Tiên Đế! Từ cổ chí kim, đó là hai đỉnh núi trong tiên giới.  

 

Nhưng nếu là hai cảnh giới, giữa Tiên Đế và Tiên Tôn, đương nhiên có sự chênh lệch cực lớn.  

 

Mọi người thường xuyên đặt Tiên Đế và Tiên Tôn ở một chỗ để thảo luận, hơn phân nửa là vì nhân vật Tiên Tôn thật sự quá ít.  

 

Mạc Xuyên tiên đế vừa nói xong, mọi người đều thu hồi lòng khinh thường, cẩn thận đề phòng xung quanh.  

 

Mạc Xuyên nói: “Trương Linh Phong, ngươi đi xem Tần Ninh đi, ta lo có chuyện ngoài ý muốn”.  

 

“Được!”  

 

Trong lòng Trương Linh Phong cũng lo lắng cho đại ca nhà mình sẽ gặp nguy hiểm gì đó.  

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!