Lọc Truyện

Ông Ngoại Tôi Chấp Hết

Chiều hôm sau.

Đại học Thanh Dương, hôm nay là

ngày nghỉ cuối tuần của trường.

Trong lớp học.“Này, cậu có nghe nói chưa, Trương

Hổ đã chuyển đến trường khác rồi.

Chắc là sợ phải gặp cậu nên chạy

rồi", cậu mập tỏ vẻ phấn khích.

“Chuyển rồi à?”, Hạ Vũ cười cười,

cũng không quá để ý.

“Ai da, thật đáng tiếc, ngày hôm

qua tôi đến muộn, không thấy cảnh

Trương Hổ bị cậu xử lý. Chắc chắn

là rất đặc sắc", cậu mập lắc đầu

nói.

Lúc này, các bạn trong lớp cũng

không ngừng bàn tán."Nghe nói chưa? Trương Hổ làm thủ

tục chuyển trường rồi chuyển đi rồi

đấy".

"Sao lại đột ngột thế?"

"Không phải liên quan đến Hạ Vũ

đấy chứ? Thứ sáu tuần trước

Trương Hổ còn buông lời nói sẽ

khiến Hạ Vũ bị đuổi học, nhưng Hạ

Vũ hiện tại vẫn ổn, còn cậu ta thì

chuyển trường?"

Nhiều bạn cùng lớp không khỏi gán

vấn đề chuyển trường cho Hạ Vũ.

Dưới con mắt của các bạn học,

Trương Hổ chắc chắn không thểchuyển trường mà không có lý do.

"Cái này... không thể đâu? Hạ Vũ là

một thằng kiết xác, sao ép Trương

Hổ chuyển trường được?"

"Đúng vậy, thằng nghèo đến mức

hai năm liên tiếp xin học bổng, làm

sao có thể đấu với Trương Hổ

được? Trương Hổ chuyển trường

chắc chắn là do nguyên nhân khác".

"Chính xác!"

...

Mặc dù theo những bằng chứng

hiện có, Trương Hổ đột nhiên

chuyển trường, dường như có liênquan đến Hạ Vũ nhiều nhất.

Nhưng không ai muốn tin, lý do rất

đơn giản, gia đình Hạ Vũ nghèo,

đây là sự thật mà hầu hết các học

sinh đều biết.

Còn bữa tiệc rượu hôm qua, chắc

chắn họ không biết!

Sau khi lớp trưởng Vương Tuệ nghe

được tin đó, tảng đá đè nặng trong

lòng cô cũng được gỡ xuống, bởi vì

Trương Hổ đã chuyển đến một

trường khác, điều đó có nghĩa là

Trương Hổ sẽ không còn gây rắc rối

cho Hạ Vũ nữa.

Đúng lúc này, một người đàn ông

mặc áo sơ mi bước vào lớp, ngườinày cao 1,8m, đẹp trai.

"Oa, là Trịnh Hải".

Mấy học sinh trong lớp không khỏi

hét lên khi nhìn thấy người đàn ông

cao lớn.

Trịnh Hải này, Hạ Vũ cũng biết. Anh

ta là trưởng ban quan hệ đối ngoại

của hội sinh viên, Hạ Vũ từng nghe

người ta nói nữ sinh mà Trịnh Hải

ngủ cùng có thể xếp thành một

hàng dài đấy.

Tất nhiên, điều này không ngăn

được việc Trịnh Hải nổi tiếng, vẫn

có rất nhiều cô gái theo đuổi Trịnh

Hải vì anh ta cao ráo, đẹp trai và

chơi bóng rổ rất giỏi.Hạ Vũ khá chán ghét những kẻ đạo

đức giả như Trịnh Hải.

“Tại sao hắn lại đến phòng học của

chúng ta?”, Hạ Vũ cau mày.

Sau khi Trịnh Hải vào lớp, anh ta đi

thẳng đến trước mặt Vương Tuệ.

“Anh Trịnh Hải, có chuyện gì sao?”,

Vương Tuệ ngẩng đầu nhìn Trịnh

Hải.

“Đương nhiên là có chuyện rồi, em

đi với anh ra bên ngoài nói chuyện

nhé", Trịnh Hải nói.

"Vâng".Vương Tuệ là một cán sự của ban

quan hệ đối ngoại hội học sinh, vì

vậy cô gật đầu và ngay lập tức đi

theo Trịnh Hải ra khỏi lớp học.

"Mập, chúng ta đi xem".

Nhìn bộ dạng Trịnh Hải, Hạ Vũ luôn

cảm thấy anh ta không có ý tốt.

Vì vậy, Hạ Vũ cùng cậu mập đi theo

ra ngoài.

Bước ra ngoài lớp học.

“Cán sự Vương Tuệ, với tư cách là

trưởng ban quan hệ đối ngoại của

hội sinh viên, anh giao cho em một

nhiệm vụ", Trịnh Hải nói.“Anh Trịnh Hải, anh nói đi", Vương

Tuệ gật đầu.

Vương Tuệ là thành viên của ban

quan hệ đối ngoại hội sinh viên, cô

tương đương với cấp dưới của Trịnh

Hải.

"Sắp tới trường sẽ tổ chức Thế vận

hội mùa đông. Cần có nhà tài trợ

200.000 nhân dân tệ cho Thế vận

hội mùa đông. Anh nghĩ nhiệm vụ

này khá phù hợp với em", Trịnh Hải

nói với Vương Tuệ.

Ý của Trịnh Hải rất đơn giản, đó là

muốn Vương Tuệ kéo tài trợ cho

hoạt động của trường, số tiền là

200.000 tệ!"Hai trăm nghìn? Cái này... anh

Trịnh Hải, cái này nhiều quá!",

Vương Tuệ sợ hãi che miệng.

Trước đây, tiền tài trợ chủ yếu là

30.000 hoặc 50.000 nhân dân tệ,

hiếm khi có số tiền lớn đến 200.000

nhân dân tệ như vậy.

Tài trợ vốn là một chuyện rất khó.

Việc kéo phí tài trợ 200.000 nhân

dân tệ còn khó hơn.

“Thế vận hội mùa đông lần này sẽ

được tổ chức hoành tráng hơn, tất

nhiên chi phí sẽ cao hơn rồi", Trịnh

Hải nói.Sau một hồi dừng lại, Trịnh Hải tiếp

tục:

"Vương Tuệ. Càng khó, thì em càng

có cơ hội rèn luyện. Đây là cơ hội

rèn luyện hiếm có. Anh coi trọng

em, nên mới giao nhiệm vụ này cho

em, hiểu chưa".

"Mẹ nó, nhảm cứt".

Hạ Vũ, người đang nghe trộm ở bên

cạnh, không khỏi lắc đầu nhếch

mép sau khi nghe những lời của

Trịnh Hải.

Các trưởng ban và chủ tịch của các

hội sinh viên này thích lôi kéonhững sinh viên ngây thơ tham gia

hội sinh viên với danh nghĩa rèn

luyện.

Sau đó, bắt họ đi làm những việc

khó nhằn, tốn công tốn sức để phục

vụ cho mấy kẻ đó, cuối cùng chỉ

được cái danh.

Nhưng trên thực tế thì sao? Tình

trạng quan liêu trong hội sinh viên

rất nghiêm trọng, một chủ tịch hội

sinh viên có thể tuyển hơn chục nữ

thư ký chỉ để chuyên phục vụ cho

anh ta.

Hạ Vũ không biết các trường đại

học khác có giống như vậy không,nhưng ít nhất thì ở trường đại học

Thanh Dương là như thế đấy!

Cậu mập gật đầu đồng ý: "Đúng

vậy. Thằng này đang chém. Cũng

may là tôi bỏ hội sinh viên sớm, nếu

không tôi cũng sẽ bị chúng nó lợi

dụng như một con chó mất".

Ở bên kia.

Sau khi Vương Tuệ nghe những gì

Trịnh Hải nói, cô lo lắng nói:

"Anh Trịnh Hải, nhưng em không

làm được, hai trăm nghìn thật sự là

quá nhiều!""Vương Tuệ, em là cô gái xinh đẹp

nhất ban quan hệ đối ngoại chúng

ta. Chỉ cần em hy sinh cơ thể, tôi

nghĩ... 200.000 tiền tài trợ có thể dễ

dàng thu được thôi", Trịnh Hải cười

nói.

Ý của lời nói của Trịnh Hải rõ ràng

là ám chỉ rằng Vương Tuệ có thể hi

sinh cơ thể của mình để kéo tài trợ,

như vậy chắc chắc sẽ có ông chủ

thích cô.

Dừng lại một chút, Trịnh Hải tiếp

tục:

"Chỉ cần em có thể kéo được khoản

tài trợ này, anh hứa. Nhiệm kì sắp

tới của ban quan hệ đối ngoại, anh

sẽ giới thiệu em làm trưởng bantiếp theo của ban quan hệ đối ngoại

hội Sinh viên. Ngoài ra, cuộc bình

chọn sinh viên xuất sắc năm nay

và... học bổng cấp một, anh có thể

giúp em lấy được".

“Học bổng cấp một?”, Vương Tuệ

có chút động lòng.

Học bổng được chia thành cấp độ 1,

2 và 3. Học bổng cấp một có nhiều

tiền nhất nhưng cũng khó kiếm

nhất. Nếu không dùng quan hệ, sẽ

không nhận được học bổng cấp

một.

Vương Tuệ biết hiện tại gia đình cô

thiếu quá nhiều tiền, nếu cô có thể

nhận được học bổng cấp một đúng

là nắng hạn gặp mưa rào đấy.Tuy nhiên, Vương Tuệ lắc đầu:

"Xin lỗi anh Trịnh Hải, em không

làm được!"

Cho dù điều kiện có tốt đến đâu,

Vương Tuệ cũng sẽ không bao giờ

bán rẻ cơ thể của cô. Tuyệt đối

không!

Sắc mặt Trịnh Hải đột nhiên trở nên

ảm đạm khi nghe được lời này.

“Vương Tuệ, không phải tôi đang

thương lượng các điều khoản với

cô, mà là với tư cách trưởng ban

quan hệ đối ngoại hội sinh viên. Tôi

đang giao nhiệm vụ cho cô, hiểu

chưa!”, Trịnh Hải lạnh lùng nói.Trịnh Hải thấy mềm mỏng không

được, lập tức mạnh tay.

Trịnh Hải lạnh lùng nói tiếp:

"Nếu không tuân lệnh, tôi có thể

đuổi cô ra khỏi hội sinh viên ngay

lập tức, cô sẽ không nhận được giải

thưởng sinh viên xuất sắc năm nay!

Cô sẽ không nhận được học bổng!

Thậm chí còn ghi rõ điều đó trong

hồ sơ của cô, để vết nhơ đó theo cô

cả đời! Sau này không tìm được

công việc tốt! "

Vương Tuệ vốn đơn thuần, bị Trịnh

Hải dọa như thế, đương nhiên lập

tức hoảng sợ.Lúc này, Trịnh Hải đổi giọng:

"Đương nhiên, là đàn anh của em,

anh cũng có thể giúp em tìm ra giải

pháp".

“Giải… giải pháp gì?”, Vương Tuệ

vội vàng hỏi.

“Chỉ cần em làm bạn gái anh, anh

sẽ giúp em tìm ra cách kéo tài trợ

200.000 tệ!”, Trịnh Hải cười nói.

Lúc này, Trịnh Hải cuối cùng cũng

lộ nguyên hình.

"Trịnh Hải, anh..", vẻ mặt Vương

Tuệ thay đổi.

"Vương Tuệ, có bao nhiêu ngườimuốn làm bạn gái của anh đều

không có cơ hội đấy. Em nên trân

trọng mới phải, em nói xem có phải

không? Anh đảm bảo, làm bạn gái

anh chỉ có lợi, không có thiệt".

Thực ra Trịnh Hải đã thèm muốn vẻ

đẹp của Vương Tuệ từ lâu, muốn có

được Vương Tuệ từ lâu, anh ta cũng

đã nhiều lần nói bóng gió với Vương

Tuệ, nhưng Vương Tuệ luôn giả vờ

như không hiểu.

Vì vậy, lần này anh ta đã hạ màn,

dùng thân phận của mình để uy

hiếp Vương Tuệ.

"Đồng ý nhé, được không?"

Trịnh Hải vừa nói vừa đưa tay ra,muốn nắm lấy bàn tay trắng như

ngọc của Vương Tuệ.

Vương Tuệ sợ đến mức co người lại,

né tránh Trịnh Hải, nhưng Trịnh Hải

không có ý bỏ cuộc.

"Thôi đi!"

Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh

lùng vang lên.

Ngay sau đó, Hạ Vũ cùng cậu mập

lao ra.

Hạ Vũ trực tiếp đi tới trước mặt

Vương Tuệ và chặn Trịnh Hải lại.“Trịnh Hải, anh đúng là loại mặt

người dạ thú. Dùng thân phận hội

học sinh làm chuyện bẩn thỉu như

vậy, anh còn liêm sỉ không?”, Hạ Vũ

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!