Lọc Truyện

Ông Ngoại Tôi Chấp Hết


"Hạ Vũ, tôi nói cho cậu biết! Nếu

cậu có thể tốt nghiệp thành công,

tôi sẽ đi đầu xuống đất!", Trịnh đồ

tể tức giận hét lên.Đúng lúc này, một chủ nhiệm cùng

hai nhân viên bảo vệ xuất hiện ở

cửa phòng học.

"Chủ nhiệm Ngô, sao anh lại ở

đây?"

Khi Trịnh đồ tể nhìn thấy chủ

nhiệm, anh ta nhanh chóng nở nụ

cười.

"Trịnh Đại Vĩ, anh đã bị sa thải!

Hiệu trưởng yêu cầu anh ra khỏi

trường ngay lập tức!", chủ nhiệm

nói một cách thờ ơ.

"C... cái gì?! Tôi bị sa thải?", Trịnh

đồ tể tái mặt.

“Chủ nhiệm Ngô, anh đang đùa tôisao? Sao… sao tôi tự nhiên lại bị

đuổi việc được?”, Trịnh đồ tể gượng

cười nói.

"Trịnh Đại Vĩ, anh cho rằng tôi đang

nói đùa với anh sao? Bảo vệ, đưa

Trịnh Đại Vĩ ra khỏi trường học!",

chủ nhiệm vung tay lên.

Hai nhân viên bảo vệ ngay lập tức

bước tới xốc Trịnh đồ tể lên.

"Ấy ấy! Chủ nhiệm Ngô, chắc là anh

nhầm rồi? Chuyện này làm sao có

thể!"

Trong tiếng hét của Trịnh đồ tể,

hắn bị lôi ra khỏi lớp học.

Chủ nhiệm Ngô nói với cả lớp: Mọingười sau khi tự học thì có thể ra

về.

Lúc này, toàn bộ phòng học rơi vào

im lặng kỳ quái.

Nhiều bạn học không khỏi nhìn Hạ

Vũ.

Họ nghĩ đến chuyện trước đó Hạ Vũ

đã nói rằng Trịnh đồ tể đã đắc tội

với mình nên sẽ bị đuổi khỏi trường.

Khi đó, họ cho rằng đây là một trò

đùa, thậm chí còn cười nhạo Hạ Vũ

chém gió.

Nhưng bây giờ, Trịnh đồ tể đã thực

sự bị đuổi khỏi trường?Lời nói của Hạ Vũ hóa ra lại là sự

thật!

Tất cả mọi người đều sửng sốt,

chẳng lẽ nói... Trịnh đồ tể đột nhiên

bị đuổi là vì Hạ Vũ?

“Anh Hổ, Hạ Vũ thế mà nói đúng

kìa, Trịnh đồ tể đã bị đuổi việc.

Không phải Hạ Vũ làm đấy chứ?”,

một tên gầy gò bên cạnh Trương

Hổ sửng sốt.

"Làm sao thế được! Cậu ta là chỉ là

một thằng kiết xác, nhất định cậu ta

đã nghe được tin tức Trịnh đồ tể sẽ

bị đuổi việc ở đâu đó ngay từ đầu,

xong mới ra vẻ, nói Trịnh đồ tể bị

đuổi là vì cậu ta!", Trương Hổ nói."Đúng, đúng! Hẳn là như vậy rồi!",

mấy người xung quanh Trương Hổ

liên tục gật đầu.

“Hừm, bởi vì cậu ta biết trước Trịnh

đồ tể sẽ bị đuổi việc, cho nên vừa

rồi mới dám thách thức Trịnh đồ tể,

nếu không cái loại kiết xác như cậu

ta có một trăm lá gan cũng không

dám thách thức thầy giáo như

vậy!”, Trương Hổ lạnh lùng nói.

“Phân tích của anh Hổ rất có lý”,

mấy người xung quanh Trương Hổ

gật đầu.

Sau khi nghe những gì Trương Hổ

nói, các bạn học cũng cảm thấy

rằng khá có lý.Ở chỗ Hạ Vũ.

Cậu mập không khỏi nói: "Hạ Vũ,

thằng nhóc nhà cậu đúng là may

mắn, may mà Trịnh đồ tể đột nhiên

bị đuổi, nếu không cậu khiêu khích

hắn như thế là toang rồi đấy!"

Hạ Vũ mỉm cười, Trịnh đồ tể bị sa

thải là do anh làm, đây không phải

là điều may mắn!

Cổng trường.

Trịnh đồ tể bị hai nhân viên bảo vệ

ném ra khỏi cổng trường một cách

thô bạo.

"Chủ nhiệm Ngô, sao lại thế này!Cho dù sa thải tôi, anh cũng phải

cho tôi lý do chứ!", Trịnh đồ tể ngã

xuống đất, vẻ mặt không cam lòng.

“Hiệu trưởng bảo tôi nói với anh

rằng anh đã đắc tội với một người

không nên đắc tội”, chủ nhiệm Ngô

bình tĩnh nói.

"Ai! Là ai!", Trịnh đồ tể ngẩng đầu

hỏi.

Chủ nhiệm Ngô phun ra hai từ:

"Hạ Vũ!"

"Cái gì? Hạ... Hạ Vũ!"Trịnh đồ tể như thể bị sét đánh giữa

ban ngày, cả người hắn như chết

lặng...

...

Ở phía bên kia, trong lớp học.

Trịnh đồ tể đột nhiên bị đuổi việc,

mọi người chỉ có thể tự học trong

phòng học, không ít người còn lấy

điện thoại di động ra chơi.

"Này này, trong bài đăng của

trường có người nói rằng có sinh

viên năm hai của trường này đã

quyên góp cho trường mười triệu"."Mười triệu? Thật không!"

"Đương nhiên là thật. Trang web

chính thức của trường đã thông báo

đấy. Nếu không tin, thì đi kiểm tra

xem! Bài post của trường với mấy

group đang đồn ầm lên kia kìa!"

...

Tin có một học sinh bất ngờ quyên

góp cho trường mười triệu được

truyền vào lớp, sau đó cả lớp đã nổ

ra cuộc bàn tán sôi nổi.

"Đậu má! Là mười triệu đấy! Anh

em nào quyên đấy! Lớp nào?""Ừ, ừ! Cậu ấm của lớp nào?"

Mọi người đều rất quan tâm đến

cậu ấm nhà giàu đột nhiên xuất

hiện này là ai!

Phải biết, nếu có thể góp mười triệu

cho oai thì gia đình phải cực giàu

mới dám chơi thế này!

Ngay cả Trương Hổ cũng kinh ngạc,

tuy nhà hắn có tiền, nhưng túi tiền

của hắn cũng có hạn, đừng nói

mười triệu, cho dù là một triệu hắn

cũng chả có!

Trong lòng Trương Hổ biết rõ, đẳngcấp của cậu ấm này nhất định hơn

hắn gấp nhiều lần!

Một số bạn học nữ trong lớp thậm

chí còn sẵn sàng ra tay, chỉ cần biết

cậu ấm này là ai, nhất định sẽ tìm

trăm phương ngàn kế để bám lấy

cậu ấm này.

Một khi bám được vào rồi sẽ giống

như một bước lên mây vậy.

"Thật tiếc khi trên thông báo không

có tên lớp cụ thể, chỉ biết rằng bạn

sinh viên này đã quyên góp tiền

một cách ẩn danh!"

"Đúng vậy! Mấy bạn học trong bài

post và trong group đều đang dò

hỏi, bọn họ đều muốn biết cậu ấm

giàu có này là ai, nhưng đáng tiếc làkhông ai biết".

...

Các bạn trong lớp cứ bàn tán xôn

xao.

Hạ Vũ không khỏi mỉm cười khi

nghe mọi người đang bàn tán về

mình, không ngờ cả trường lại biết

chuyện mình quyên góp tiền nhanh

như vậy.

Cũng may lúc trước Hạ Vũ rời khỏi

phòng hiệu trưởng, anh đã nói với

hiệu trưởng đừng công bố tên với

lớp, nếu vậy sẽ gây náo loạn cả tỉnh

mất.Sau khi nghe mọi người bàn luận,

Trương Hổ không khỏi nói:

"Chết tiệt, tên đó nghĩ gì thế không

biết? Ẩn danh sao? Quyên nhiều

tiền vậy không phải để ra vẻ sao?

Quyên tiền ẩn danh thì ra vẻ thế

nào được? Nếu là ông đây, nhất

định sẽ viết rõ tên mình, tên lớp!"

Các học sinh trong lớp không biết

rằng cậu ấm giàu có mà họ muốn

biết đang ngồi cùng lớp với họ.

Cậu mập bên cạnh Hạ Vũ cười nói:

"Cậu ấm này vung tay cũng ghê

đấy, tùy tiện quyên tặng mười triệu

lận. Làm bạn với cậu ấm giàu có

như vậy chắc là tuyệt lắm đây,

hehe".Hạ Vũ trong lòng cười cười, chúng

ta không phải là bạn sao?

“Nhân tiện, mập, đây là một ngàn

tệ tôi trước đã mượn của cậu”, Hạ

Vũ lấy ra mười tờ một trăm tệ.

"Hạ Vũ, cậu cứ dùng đi! Tôi hiện tại

cũng không thiếu số tiền này", cậu

mập đẩy tiền lại, cậu ấy biết Hạ Vũ

nhà nghèo, thiếu tiền.

Bố của cậu mập kinh doanh một

cửa hàng nhỏ, mặc dù không có

nhiều tiền nhưng cậu ấy cũng khá

khẩm hơn Hạ Vũ.

Hạ Vũ sau khi nghe xong, trong

lòng có chút cảm động, trước đâyanh nghèo, không ai muốn kết bạn

với anh, nhưng cậu mập lại đồng ý

làm bạn với anh, cậu mập cũng

nhiều lần cho Hạ Vũ mượn tiền, giải

quyết tình hình khẩn cấp của anh.

“Mập, cám ơn cậu, nhưng hiện tại

tôi có tiền rồi, đừng lo lắng cho tôi”,

Hạ Vũ nhét một ngàn tệ này vào tay

cậu mập.

Hạ Vũ vốn muốn trả lại gấp mười

lần cho cậu mập, nhưng Hạ Vũ nghĩ

lại, với tính tình của cậu mập, nếu

cho nhiều hơn nữa, cậu ấy sẽ không

muốn, sau này giúp đỡ cậu ấy thì

tốt hơn.

“Được rồi, nếu thiếu tiền thì nói với

tôi nhé”, cậu mập không từ chốinữa.

"Ôi, Hạ Vũ, thằng nhãi nhà cậu thế

mà phát tài rồi đấy à? Có thể bỏ

một phát ra một ngàn tệ! Không

phải... cuối tuần đi làm trai bao đấy

chứ?", Trương Hổ cười nói.

Hạ Vũ đột nhiên nhướng mày:

"Trương Hổ, cậu mau lau mồm đi!"

"Đậu! Loại kiết xác như cậu mà

mạnh miệng nhỉ! Muốn chết à?"

Trương Hổ vỗ bàn, cảm thấy rất

khó chịu, giống như muốn đánh cho

Hạ Vũ một trận vậy.

Ở trong mắt Trương Hổ, Hạ Vũ chỉ

là loại con sâu cái kiến, mặc chohắn muốn dẫm đạp thế nào cũng

được, còn dám phản kháng lại lời

hắn thì chỉ có lao đầu vào chỗ chết

thôi!

"Trương Hổ, nếu hôm nay cậu dám

động vào tôi, tôi có thể cam đoan

tôi sẽ khiến cho cậu chết rất khó coi

đấy!”, Hạ Vũ ánh mắt hơi híp lại

nhìn chằm chằm Trương Hổ.

Hành vi trước đây của Trương Hổ

vốn đã khiến Hạ Vũ có chút nổi

giận, bây giờ lại càng giận hơn.

Hạ Vũ trước kia sẽ không dám đắc

tội với Trương Hổ.

Nhưng bây giờ, Hạ Vũ là cháu traicủa người giàu nhất Tây Nam, sợ gì

cái thằng Trương Hổ này?

Khiến Hạ Vũ tức giận, hậu quả nhất

định sẽ rất khó lường!

"Khiến cho tao chết rất khó coi à?

Chỉ dựa vào mày á? Haha, tao

muốn xem xem. Sau khi ông đây

đánh mày, một thằng không tiền

không quyền như mày làm cách nào

để khiến tao chết rất khó coi được

đây!", Trương Hổ nói rồi xắn tay áo

lên.

Cậu mập vội vàng đứng trước mặt

Hạ Vũ, cười lớn nói với Trương Hổ:"Anh Hổ, hôm nay Hạ Vũ hơi ngáo

nên nói linh tinh. Tôi thay mặt cậu

ấy xin lỗi anh. Xin anh hãy nguôi

giận, anh Hổ!"

"Thằng mập, cút! Bằng không tao

đánh cả mày đấy!", Trương Hổ tức

giận đẩy mạnh cậu mập ra.

"Dừng tay!"

Đúng lúc này, một giọng nói dịu

dàng vang lên.

Hạ Vũ nhìn thì thấy đó là lớp trưởng

Vương Tuệ.

Vương Tuệ có vẻ ngoài thanh tú,nước da trắng trẻo, mái tóc đen dài,

chiều cao khoảng 1,65 mét, dáng

người rất đẹp, mặc một chiếc váy

hoa khiến người ta nhìn vào mà mê

đắm.

Cô là hoa khôi của lớp, có thể coi là

hoa khôi của toàn trường luôn.

"Trương Hổ, đây là lớp học! Hơn

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!