Lọc Truyện



 

Nhậm Kiến Tường nhìn sang nơi phát ra tiếng nói, thì ra là một thanh niên mặc áo hoa, cổ đeo vòng vàng đang bước tới chỗ anh.

 

"Đường Lỗi!"

 

Nhậm Kiến Tường lẩm bẩm tên người kia, anh có ấn tượng sâu sắc với Đường Lỗi.

 

Thời đại học, Đường Lỗi là người theo đuổi Tô Hân Di.

 

Nhưng Tô Hân Di lại là người bám đuôi Nhậm Kiến Tường, Nhậm Kiến Tường đi đâu cũng theo, Tô Hân Di chẳng thèm để ý đến Đường Lỗi.

 

Đường Lỗi vô cùng tức giận, ỷ bố mình là đại gia vùng đó nên hắn còn gọi côn đồ đến xử lý Nhậm Kiến Tường, lần đó anh và Tần Vũ không sợ, đánh bại một lúc năm sáu tên côn đồ.

 

Hậu quả là Nhậm Kiến Tường và Tần Vũ nằm viện hơn nửa tháng.

 

"Mấy năm không gặp, mọi người đều có chút công danh sự nghiệp, có mỗi cậu, hừ hừ! Sao vẫn như cũ thế, đúng là mất mặt? Tôi mà là cậu thì chẳng còn mặt mũi nào mà đến buổi họp lớn đâu".

 

Đường Lỗi đứng trước mặt Nhậm Kiến Tường tỏ vẻ mình là người thành công.

 

"Tôi có thấy gì đâu! Hơn nữa tôi có làm sao thì có liên quan gì đến cậu sao? Lo chuyện bao đồng!"

 

Nhậm Kiến Tường thản nhiên nói, ánh mắt cũng trở lên lạnh lùng.

 

Đường Lỗi cảm thấy quê không nói gì nữa.

 

Bạn học xung quanh cũng không dám tin, bình thường Đường Lỗi nổi tiếng là ngang ngược, vậy mà có lúc phải sợ hãi hơn nữa lại còn với Nhậm Kiến Tường.

 

Nhậm Kiến Tường không để ý Đường Lỗi nữa, Tần Vũ kéo anh ra chỗ khác Đường Lỗi mới kịp phản ứng lại, vừa rồi hắn lại có cảm giác sợ Nhậm Kiến Tường.

 

"Nhậm Kiến Tường, đợi đấy, tôi sẽ cho cậu bẽ mặt".

 

Đường Lỗi mất mặt nhưng không phục, trong lòng đang lên kế hoạch làm thế nào để khiến Nhậm Kiến Tường bẽ mặt.

 

Nhậm Kiến Tường và Tần Vũ đang nói chuyện với mọi người thì một thanh niên áo trắng đứng trước mặt hai người.

 

Tần Vũ hơi ngẩn người ra rồi vui mừng gọi tên người kia.

 

"Vương Mãnh! Đã lâu không gặp".

 

Nhậm Kiến Tường cũng nhớ ra thanh niên áo trắng này là ai rồi, thời đại học quan hệ của Vương Mãnh với bọn họ cũng khá tốt.

 

"Đừng lôi kéo tôi đó, các cậu vừa đắc tội với sếp Đường, lát nữa thế nào cũng hối hận cho xem!", ánh mắt Vương Mãnh có chút đề phòng.

 

"Cậu làm việc cho Đường Lỗi sao?", Nhậm Kiến Tường đã hiểu ra vấn đề.

 

"Đúng vậy! Ngày trước còn chưa trải sự đời, bây giờ mới biết có tiền mới là tất cả, tôi khuyên các cậu đi xin lỗi sếp Đường đi, thấy con siêu xe đỗ ở sườn núi kia không? Của sếp Đường đấy".

 

Dừng lại một chút Vương Mãnh tiếp tục nói: "Hơn nữa, sếp Đường còn có hai vệ sĩ đều từng giữ danh hiệu quyền vương đấy, tôi khuyên các cậu nên thức thời một chút".

 

Tần Vũ không nghe thêm được nữa.

 

"Vương Mãnh, cậu làm việc cho Đường Lỗi mà sao không phân biệt được đúng sai vậy, có phải lúc nãy cậu không thấy đâu, ai nên xin lỗi ai vậy?"

 

Chưa đợi Tần Vũ dứt lời, Vương Mãnh đã chen ngang.

 

"Tôi không nghĩ đến tình nghĩa bạn cũ thì tôi đã chẳng nhắc nhở cậu, cậu nhìn lại mình rồi nhìn sang sếp Đường xem, người trên trời kẻ dưới đất, vậy mà còn không biết điều!"

 

"Cậu…"

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!