Lọc Truyện

 "Được rồi đó, chỉ cần kiểm tra lại, xác định không còn mầm bệnh tái phát khác là được rồi".  

 

Nhậm Kiến Tường gật đầu ra hiệu cho Tần Vũ, khuôn mặt anh hơi nhợt nhạt, Tần Vũ lập tức ra đỡ lấy anh.  

 

"Tôi phải nghỉ ngơi một lát, sau khi bệnh nhân tỉnh lại thì gọi tôi một tiếng, tôi sẽ qua kiểm tra".  

 

Mọi chuyện trước mặt đã là câu trả lời, không có ai dám lên tiếng.  

 

Diệp Tri Thu khó chịu đưa mắt nhìn mọi người rồi nhìn Nhậm Kiến Tường rời đi, hắn cúi đầu thấp xuống không biết đang nghĩ điều gì.  

 

"Ngủ một chút đi, chuyện bên công ty mình đã xử lý xong rồi, cậu chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được", Tần Vũ vỗ vai Nhậm Kiến Tường: "Cậu mà ra tay thì bệnh nào chả khỏi!"  

 

Nhậm Kiến Tường khẽ cười, nhắm mắt lại.  

 

Tu lại không chịu ngoan ngoãn, nhảy ra càm ràm với Nhậm Kiến Tường.  

 

"Tôi ở tiên giới lăn lộn bao nhiêu năm mà chưa thấy có người chịu hao tổn chân khí để cứu người thường đâu đấy!"  

 

Thật ra Tu nói cũng không có ý chế giễu gì chỉ là đang kể câu chuyện của mình thôi.  

 

Nhậm Kiến Tường nhắm mắt lại, không biết nên nói gì.  

 

Trước đây anh chọn học y là vì cảm thấy việc tu luyện của mình sẽ không vất vả, nếu kết quả tu luyện chỉ với mục đích của bản thân thì đáng tiếc quá.  

 

Cho nên sau khi anh trở về anh chọn con đường hành nghề y cứu người.  

 

Mặc dù có hơi mệt chút nhưng cũng có giá trị lớn.  

 

"Đừng nói nữa, để cho tao yên tĩnh một chút đi!", Nhậm Kiến Tường không biết nói gì thêm: "Nếu mày nhìn thấy thì giúp tao để ý Diệp Tri Thu, thằng cha đó bị tao công kích như vậy, tao sợ hắn lại làm liều quá".

 

Sau khi được Nhậm Kiến Tường chữa trị, bệnh nhân nhanh chóng có tin tốt, ông ta đã tỉnh lại rồi!  

 

Ngay lập tức, bác sĩ và người nhà của bệnh nhân đều vô cùng vui vẻ.  

 

Viện trưởng Ngô đương nhiên không dám tranh công, vội vàng nói ra thân phận của Nhậm Kiến Tường với lão nguyên soái và người nhà của ông ta.  

 

"Thần y?", lão nguyên soái tỏ vẻ không tin: "Tôi chinh chiến trên chiến trường bao nhiêu năm, nếu thật sự có thần y thì những binh sĩ thương vong đã chẳng thảm thương như vậy rồi?"  

 

Viện trưởng Ngô không biết ý của lão nguyên soái là gì nên không dám tiếp lời.  

 

"Mau! Mau giúp tôi mời vị thần ý đó đến đây, tôi muốn báo đáp cậu ta, còn muốn làm ăn với cậu ta nữa".  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!