Lọc Truyện

Diệp Tri Thu định nắm lấy cổ áo của Nhậm Kiến Tường: “Rốt cuộc là tại sao! Sao anh có thể khiến cô ta sửa lại lời đã nói!”  

 

Nhậm Kiến Tường không trả lời, chỉ trầm tư hồi lâu rồi khẽ nói: “Anh không tin tôi, suốt ngày làm phiền tôi, chẳng phải chính là vì anh không tin vào y thuật của tôi sao?”  

 

“Đúng vậy! Tôi đã điều tra rồi! Học lực của anh chỉ tốt nghiệp cấp ba, sao có thể trở thành bác sĩ nổi tiếng chứ?”  

 

“Đơn giản thôi! Chúng ta cùng làm một bài kiểm tra là biết ngay!”, Nhậm Kiến Tường không muốn tiếp tục đôi co với hắn nữa: “Đúng lúc thầy của anh, cũng chính là viện trưởng Ngô vừa gọi điện cho tôi, nói bệnh viện vừa chuyển đến một bệnh nhân nặng, bọn họ bó tay rồi”.  

 

“Chúng ta sẽ so xem ai có thể chữa khỏi cho bệnh nhân đó. Nếu tôi thắng, phiền anh từ nay về sau hãy biến mất khỏi tầm mắt của tôi!”  

 

“Vậy nếu tôi thắng thì sao?”, Diệp Tri Thu không phục nói.  

 

“Đơn giản thôi!”, Nhậm Kiến Tường thờ ơ nói: “Chẳng phải anh muốn nổi tiếng và giàu có sao? Tôi sẽ để anh trở thành cổ đông lớn trong tập đoàn Song Diệp! Cổ phần sẽ được chuyển giao cho anh, như vậy được chứ!”  

 

Nữ thư ký nhìn Nhậm Kiến Tường với vẻ khó tin: “Sếp Nhậm... chuyện này!”  

 

“Được! Nói phải giữ lời!”, Diệp Tri Thu vô cùng vui mừng: “Anh phải giữ lời đấy!”  

 

Sau đó, hắn vui vẻ rời đi.  

 

“Sếp Nhậm, người này rõ ràng là kẻ điên, chúng ta mặc kệ hắn chẳng phải là được rồi sao! Tại sao phải làm vậy chứ!”, Tiểu Chung không hiểu hỏi.  

 

Nhậm Kiến Tường lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Biết cái gì gọi là sát nhân chu tâm không?”  

 

Tiểu Chung không hiểu tại sao Nhậm Kiến Tường lại nói như vậy, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.  

 

“Sát nhân chu tâm nghĩa là giết người ở lĩnh vực mà người đó tự tin nhất, giỏi nhất, để người đó không còn ý chí chiến đấu!”, Nhậm Kiến Tường xoay người rời đi: “Cô yên tâm đi! Diệp Tri Thu không thắng nổi tôi đâu!”  

 

Sau khi nghe tin tức này, Tần Vũ mắng chửi một hồi, sau đó đến tìm Nhậm Kiến Tường: “Cậu điên rồi à? Sao lại đi so đo với một tên điên!”  

 

Nhậm Kiến Tường cũng lảng tránh.  

 

Một tiếng sau, vì chuyện này cấp bách cho nên Nhậm Kiến Tường và Diệp Tri Thu cùng đồng thời xuất hiện ở bệnh viện.  

 

Nhìn thấy Nhậm Kiến Tường, viện trưởng Ngô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại đơ ra khi nhìn thấy Diệp Tri Thu.  

 

“Sao cậu lại ở đây?”  

 

Nhậm Kiến Tường nói chuyện thi đấu cho viện trưởng Ngô biết.  

 

Mặc dù bất lực nhưng viện trưởng Ngô vẫn đồng ý, ca bệnh này quả thực rất nặng, chỉ có thể dựa vào thần y mà thôi.  

 

Bước vào phòng bệnh, Nhậm Kiến Tường và Diệp Tri Thu nhìn thấy bệnh nhân nặng.  

 

Nhìn qua đã biết người này sẽ không thể qua khỏi.  

 

Đây là một ông lão bảy mươi tuổi, vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt nhắm chặt, cả người xám xịt.  

 

Hơn nữa đôi môi còn tái nhợt, trên người có nhiều vết thương.  

 

“Đây là một lão nguyên soái từng lập chiến công lớn! Sáng nay bệnh cũ tái phát, thực lực của bệnh viện chúng tôi chỉ có thể duy trì sự sống của bệnh nhân chứ không thể cứu được!”, viện trưởng Ngô thương tiếc nói.  

 

Nhậm Kiến Tường không nói gì, cẩn thận quan sát cơ thể của ông lão nguyên soái.  

 

Anh phát hiện mạch máu của bệnh nhân rất mỏng, hơn nữa trên người còn đầy vết sẹo lớn nhỏ.  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!