Lọc Truyện

Ông bố toàn năng - Nhậm Kiến Tường

Chương 20: Nhận tôi làm trò!
 
             "Bây giờ tình trạng của cậu đã không còn gì đáng ngại nữa! Lát nữa tôi sẽ kê đơn thuốc cho cậu, cậu chỉ cần uống thuốc theo đúng liệu trình trong vòng một tuần là sẽ hoàn toàn bình thường".  

             Cậu thanh niên cảm thấy cơ thể mình đã bình thường trở lại, không còn ho ra máu nữa, chỉ là hơi yếu chút thôi.  

             Tần Vũ không dám tin vào cảnh tượng trước mắt mình, anh ấy kích động vỗ tay hoan hô, mọi người xung quanh cũng vỗ tay theo, lập tức tiếng vỗ tay ào ào như tiếng sấm vang vọng khắp căn phòng.  

             Một người sắp chết được cứu lại một cách thần kỳ như vậy, mọi người đều cảm thán y thuật cao minh của Nhậm Kiến Tường.  

             "Người anh em, cậu đỉnh thật đó! Mấy năm không gặp mà bây giờ cậu giỏi lên nhiều quá!", Tần Vũ hết lòng khen ngợi.  

             "Yên tâm đi, chúng ta mãi mãi là anh em", Nhậm Kiến Tường chân thành nói.  

             Lúc còn học đại học hai người thân thiết như anh em ruột, ban đầu tính cách Nhậm Kiến Tường khá nhu nhược, toàn bị người khác bắt nạt, Tần Vũ là người đầu tiên đứng ra bệnh vực cho Nhậm Kiến Tường.  

             Nhậm Kiến Tường biến mất năm năm, Tần Vũ vẫn luôn đi tìm anh nhưng chẳng có kết quả gì.  

             Tần Vũ còn tưởng Nhậm Kiến Tường ngại gặp Tần Vũ nên mới tránh mặt anh ấy.  

             Bây giờ Nhậm Kiến Tường không còn là cậu sinh viên yếu đuối như trước nữa mà là tiên vương trở về từ tiên giới, anh trở về đây đề bảo vệ người thân, bạn bè của anh, nếu ai dám làm tổn thương người thân hay bạn bè của anh thì anh nhất định sẽ khiến người đó sống không bằng chết.  

             Đôi mắt của Tần Vũ hơi ửng đỏ: "Đúng rồi! Mãi mãi là anh em, mình còn tưởng cậu nghiện chơi trò biến mất, không bao giờ xuất hiện nữa kìa!"  

             "Bác sĩ Trương về rồi".  

             Một học viên lên tiếng chào một ông lão, ông lão này là người vừa nhận ra được phương pháp châm cứu của Nhậm Kiến Tường.  

             Ông lão bước đến gần cậu thanh niên cẩn thận bắt mạch cho cậu ta rồi kinh ngạc nói: "Chàng trai, bệnh của cậu đã khỏi rồi".  

             Bác sĩ Trương đến gần Tần Vũ và Nhậm Kiến Tường rồi hỏi: "Tần Vũ à! Chàng trai này là bạn của cậu sao?"  

             "Vâng ạ! Cuối cùng thầy cũng về rồi, phòng khám Thần Hải của chúng ta suýt nữa thì bị người ta chơi xấu rồi".  

             Bác sĩ Trương dò hỏi Nhậm Kiến Tường vài câu, anh chỉ khẽ cười rồi nói: "Ông cứ xử lý hết việc ở đây trước đã!"  

             Bây giờ bác sĩ Trương mới kịp phản ứng lại, ông ấy đã nhận ra có điều gì đó mờ ám.  

             "Chuyện này là thế nào, mấy người giải thích đi!"  

             Ánh mắt người phụ nữ xinh đẹp hơi chột dạ, sau đó lập tức tỏ vẻ vui mừng.  

             "Thật sự cảm ơn các vị bác sĩ, tôi còn tưởng con trai tôi không cứu được nữa, phòng khám Thần Hải đúng là Bồ Tát cứu thế!"  

             "Vừa rồi là tôi nóng lòng muốn cứu con trai nên mong mọi người rộng lòng tha thứ", người phụ nữ xinh đẹp chân thành nói.  

             "Vậy sao?", Nhậm Kiến Tường không quan tâm đến người phụ nữ xinh đẹp kia mà đi thẳng đến chỗ cậu thanh niên đang nằm trên giường bệnh.  

             Sau khi cậu thanh niên đấu tranh tâm lý một lúc mới quyết định không giấu giếm nữa, kể đầu đuôi câu chuyện ra.  

             Sau khi phòng khám Thiên Trạch mở cửa, việc làm ăn hơi ảm đạm, mọi người chỉ muốn khám bệnh ở phòng khám Thần Hải vì giá cả phải chăng, hơn nữa bác sĩ Trương còn có y thuật cao siêu, tính tình lại hiền lành.  

             Chủ nhân của phòng khám Thiên Trạch mới tìm cậu thanh niên này, cậu ta tên là Trần Tam. Mẹ cậu ta đang bị bệnh nặng mà cậu ta không có tiền, cuối cùng chủ phòng khám đồng ý rằng nếu cậu có thể hủy hoại phòng khám Thần Hải thì sẽ miễn phí tiền điều trị cho mẹ cậu ta.  

             Trần Tam đồng ý, sau đó dưới sự dụ dỗ của chủ phòng khám, cậu ta dùng thuốc ho ra máu.  

             Mặc dù biết sẽ có khả năng không giữ được tính mạng, nhưng vì mẹ nên cậu ta cắn răng đồng ý, người phụ nữ xinh đẹp kia đương nhiên không phải mẹ của cậu ta, chỉ là cầm tiền của chủ phòng khám rồi diễn kịch thôi.  

             Sau khi mọi người xung quanh nghe cậu ta giải thích xong thì vô cùng căm ghét phòng khám Thiên Trạch, dùng cách sát hại mạng người để đẩy mạnh việc làm ăn.  

             Người phụ nữ xinh đẹp kia biết sự việc đã bại lộ nên không ngụy biện thêm nữa, chỉ ngã xuống đất rồi im lặng không nói gì.  

             "Chàng trai trẻ, sao cậu phải làm vậy chứ? Sao cậu không đưa mẹ cậu tới phòng khám của chúng tôi, không có tiền cũng chẳng sao, từ từ rồi trả, cứu người mới là quan trọng nhất".  

             Bác sĩ Trương thở dài một hơi, ông ấy không ngờ chủ phòng khám Thiên Trạch lại nhẫn tâm đến vậy.  

             Trần Tam quỳ rạp xuống đất: "Ông ơi, cháu sai rồi, là cháu lầm đường lạc lối, cháu mới đến đây không lâu, cháu không biết lại có vị Bồ Tát sống như ông đây, nếu không cháu nào dám hãm hại ông".  

             Ông lão không trách móc Trần Tam mà chỉ nói nhẹ nhàng khiến người ta cảm động, Trần Tam chỉ muốn cứu mẹ mình, không phải là người lòng dạ hiểm ác gì, nghe ông lão nói xong, Trần Tam vô cùng hối hận.  

             Nhậm Kiến Tường kinh ngạc gật đầu, với bản lĩnh của Nhậm Kiến Tường, anh biết bác sĩ Trương đang nói thật chứ không phải giả vờ, cho nên trong lòng anh rất ngạc nhiên, trong xã hội này rất hiếm có những vị bác sĩ như thế này.  

             "Bác sĩ Trương đúng là người tốt, sau này mọi người đừng đến phòng khám Thiên Trạch nữa, loại người như vậy đúng là kinh tởm mà".  

             "Đúng rồi, đừng đến đó nữa", mọi người cùng nói hùa theo.  

             "Mọi người cũng giải tán đi thôi!", bác sĩ Trương khẽ nói.  

             Tiếng nói của bác sĩ Trương đúng là rất có trọng lượng, mọi người chào nhau vài câu rồi tản đi ngay.  

             Người phụ nữ xinh đẹp cũng chuồn mất hút theo đám người, Nhậm Kiến Tường thấy bác sĩ Trương không ngăn cản nên anh cũng không lên tiếng.  

             "Chàng trai, cậu cũng đi đi!"  

             "Lần sau cứ đưa mẹ cậu đến chỗ tôi, tôi sẽ điều trị cho mẹ cậu hết sức có thể".  

             Trần Tam quỳ xuống đất dập đầu ba cái trước mặt bác sĩ Trương, sau đó lại dập đầu ba cái trước mặt Nhậm Kiến Tường mới rời đi.  

             Sau khi Trần Tam rời đi, ông lão nói một câu khiến Tần Vũ vô cùng kinh ngạc.  

             "Vị cao nhân này, không biết cậu có thể nhận tôi làm học trò được không?", bác sĩ Trương cúi người một góc chín mươi độ, thành khẩn nói.  

             "Ông mau đứng lên đi, ông nói gì vậy, cháu làm gì có tư cách nhận ông làm học trò chứ".  

             "Trong giới y học chính là như vậy, ai giỏi hơn thì là bề trên, y thuật của cậu vượt xa tôi nhiều, cho nên xin cậu hãy nhận tôi làm học trò đi".  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!