Lọc Truyện

Ông bố toàn năng - Nhậm Kiến Tường

 
             Diệp Siêu bị mắng mà không hề nổi giận, hôm nay năm lần bảy lượt mất mặt, ông cụ Diệp càng thêm thất vọng về Diệp Siêu.  

             "Cháu còn không mau đến trước cửa xem họ nói gì”, ông cụ Diệp quay đầu lại, nói với thư ký của mình: "Cô cũng đi đi”.  

             Hai người biết ông cụ Diệp đang tức giận, không nhiều lời mà đi thẳng lên lầu.  

             Diệp Yến đến văn phòng làm việc, mở cửa ra thấy Vũ Hàn Thảo đang nhìn ra ngoài cửa sổ.  

             "Cô Vũ, tôi tới rồi!"  

             "Chị Diệp, cứ gọi em là Hàn Thảo, đừng khách sáo như vậy”, Diệp Yến vừa đến, thái độ của Vũ Hàn Thảo lập tức thay đổi.  

             "Chị là vợ của anh Nhậm, em gọi chị một tiếng chị, chị sẽ không để ý chứ!"  

             "Không đâu”, Diệp Yến mỉm cười.  

             "Lúc em nhìn thấy chị ở tầng dưới, em biết ngay có người giở trò...”  

             Hai người nói chuyện rất vui vẻ, các vấn đề hợp tác được lần lượt bàn bạc xong xuôi trong bầu không khí dễ chịu.  

             Diệp Siêu ở ngoài cửa tái mặt, thái độ chênh lệch quá lớn, vậy sau này hắn muốn trả thù Nhậm Kiến Tường sẽ càng khó hơn.  

             Sau khi bàn xong chuyện hợp tác, Vũ Hàn Thảo giống như một cô bé, hỏi về mối quan hệ giữa Diệp Yến và Nhậm Kiến Tường.  

             Diệp Yến không phải là một kẻ ngốc, cô có thể nhìn ra nhiều điều trong thái độ của Vũ Hàn Thảo đối với Nhậm Kiến Tường.  

             Ở một diễn biến khác, sau khi Nhậm Kiến Tường đưa con gái đến trường mẫu giáo Hoa Tây, cũng không có việc gì nên anh đi dạo dọc theo đường từ trường học về nhà.  

             Chu Tử Hào và cậu chủ nhà họ Tề biến mất đã gây ra không ít sóng gió ở thành phố Hoa Tây, nhưng không ai có thể điều tra ra Nhậm Kiến Tường.  

             Khi cả hai bắt cóc Diệp Yến, họ đương nhiên đã xóa sạch mọi dấu vết, thậm chí lái xe còn tránh cả camera, điều này lại giúp ích rất nhiều cho Nhậm Kiến Tường.  

             Nhậm Kiến Tường đang đi trên phố, nhưng phía trước lại bị đám đông chặn đường.  

             "Ông già này là ai thế? Sao lại ngã ở chỗ này?"  

             "Đúng rồi, người bên cạnh chắc hẳn là người nhà của ông ấy! Ông già này trông có vẻ đã mắc bệnh nhiều năm, sao còn để ông ấy đi lung tung vậy?"  

             Âm thanh xì xào bàn tán của đám đông đã khiến Nhậm Kiến Tường hiểu ra được chuyện gì, anh rẽ người qua đám đông, anh nhìn thấy một cụ già khá chất phác đã ngã xuống đất, bên cạnh có một cậu thanh niên đang cuống cuồng gọi xe cấp cứu.  

             Nhậm Kiến Tường dùng thần thức biết được ông cụ mắc bệnh tim, hơn nữa bệnh đã nhiều năm.  

             Anh không phải là người tốt bụng gì nên không định quan tâm đến chuyện này, nhưng câu nói tiếp theo của cậu thanh niên khiến anh thay đổi quyết định.  

             "Ông Vũ, ông tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì! Đã bảo ông ở trong phủ nhà họ Vũ, ông lại khăng khăng muốn đi ra ngoài đi dạo, bây giờ phải làm sao đây?"  

             "Phủ nhà họ Vũ?", Nhậm Kiến Tường lẩm bẩm, anh từng nghe Vũ Hàn Thảo nói rằng nhà cô ấy chính là phủ nhà họ Vũ ở trung tâm thành phố, còn bảo Nhậm Kiến Tường có thời gian thì ghé thăm.  

             "Ông cụ này không phải là người thân của cô nhóc Hàn Thảo kia đấy chứ, mình nợ cô ấy một ân tình, xem ra hôm nay phải giúp đỡ một phen rồi”.  

             Nhậm Kiến Tường chen vào đám đông: "Để tôi! Chờ xe cấp cứu đến, ông cụ có thể mất mạng”.  

             Cậu thanh niên bên cạnh ông lão vốn đang rất lo lắng, lại có người lạ ra lệnh nên ngọn lửa giận trong lòng cậu ta cứ thế bùng cháy.  

             "Để anh sao? Anh có biết tôi là ai không? Anh biết ông cụ này là ai không? Tôi sợ anh biết rồi thì sợ chết khiếp, lại dám lừa cả tôi”.  

             Nhậm Kiến Tường cau mày, anh rất muốn bỏ đi, nhưng nhà họ Vũ lại có ơn với anh.  

             Lúc này, ông cụ lại tỉnh dậy, nhưng nhìn đôi mày nhíu chặt và đôi môi nhợt nhạt thì biết ông cụ đang rất khó chịu.  

             "Ông cụ, có phải cảm thấy khó thở, tim đập nhanh, toàn thân vô lực?”  

             Ông cụ khẽ mở mắt, nói không ra lời, chỉ khẽ gật đầu.  

             Cậu thanh niên sửng sốt, vội vàng nói: "Ông à, đây là kẻ lừa bịp, muốn lừa tiền! Mặc kệ anh ta, ông cố gắng chịu đựng thêm một chút, xe cấp cứu sắp tới nơi rồi”.  

             "Đúng đấy! Người này cũng trạc tuổi tôi! Một người trẻ tuổi như vậy thì biết gì về y thuật chứ, lại lừa cả một ông già? Con người ta bây giờ vô đạo đức như vậy sao?"  

             Những người xung quanh cũng bắt đầu bàn tán, đều cho rằng Nhậm Kiến Tường là một kẻ lừa đảo.  

             "Ông à! Ông để tôi xem thử đi! Tôi nghĩ nếu đợi xe cấp cứu đến thì ông cũng lành ít dữ nhiều. Bây giờ ông không thể kéo dài thêm nữa, càng để lâu bao nhiêu càng nguy hiểm bấy nhiêu”.  

             Cậu thanh niên định ngăn anh lại, nhưng ông cụ khẽ gật đầu, tay phải vỗ nhẹ vào người cậu thanh niên, ra hiệu cho cậu ta không được ngăn cản.  

             Ông cụ biết rõ tình trạng của mình, cảm thấy không thể chống đỡ được quá năm phút đồng hồ, bây giờ chỉ đành liều mạng dùng cách cuối cùng này vậy. Cậu thanh niên trừng mắt nhìn Nhậm Kiến Tường, cậu ta không dám cãi lời của ông cụ, đành phải hậm hực không nói gì nữa.  

             Nhậm Kiến Tường lấy kim bạc từ trong túi ra, anh có thói quen mang theo kim bạc trên người.  

             Ánh mắt Nhậm Kiến Tường tập trung, tay phải châm cây kim vào huyệt Bách Hội trên người ông cụ.  

             "Nếu như ông cụ xảy ra chuyện gì thì anh sẽ chết rất khó coi đấy”, cậu thanh niên nhìn cây kim bạc cắm trên đầu ông cụ, nghiến răng nghiến lợi nói.  

             "Yên lặng đi”.  

             Cậu thanh niên không nói nữa, nếu bình thường có người dám nói chuyện với cậu ta như thế thì cậu ta sẽ tát thẳng vào mặt đối phương một bạt tai, nhưng lúc này ông lão đang nguy kịch, cậu ta chỉ có thể nhẫn nhịn.  

             "Chàng trai này cũng thật bạo gan! Bệnh tim lại châm cứu trên đầu, lần đầu tiên tôi thấy đấy”.  

             "Hừ! Đợi lát nữa xem kết cục thế nào! Chúng ta nhiều người chứng kiến như vậy! Cậu ta không trốn thoát được đâu”.  

             Nhậm Kiến Tường hoàn toàn không để ý đến mấy lời bàn tán của mọi người, anh cau mày, bệnh của ông cụ đã nhiều năm, anh giúp ông cụ vượt qua cửa ải lần này không khó, nhưng nếu muốn chữa khỏi dứt điểm thì không thể nào chữa ở giữa đường được.  

             Nhậm Kiến Tường lại lấy ra thêm vài cây kim bạc, châm hết lên trên đầu ông cụ, giống như con nhím, khiến người ta nhìn hơi kinh hãi.  

             Nếu không phải do ông cụ tự nguyện thì những người xung quanh có lẽ đã đè Nhậm Kiến Tường xuống đất, chờ cảnh sát tới xử lý.  

             "Phù!", Nhậm Kiến Tường thở phào nhẹ nhõm, bệnh tình của ông cụ tạm thời đã được kiểm soát.  

             Nhậm Kiến Tường rút kim bạc ra, anh vừa dùng Thiên Tinh Thất Châm vô cùng tuyệt diệu, cho dù là một người sắp chết, Nhậm Kiến Tường cũng có thể giữ mạng cho người đó được bảy ngày, vậy nên không có gì khó để khống chế bệnh tình của ông cụ.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!