Lọc Truyện

Ông bố cực phẩm - Tề Thiên Cơ

CHƯƠNG 116: TỘI ĐÁNG PHẢI CHẾT

“Đây, đây là ánh mắt gì vậy?” Con ngươi của Tần Chiêu co rút kịch liệt, trong mắt lộ ra tia kinh hãi.

Anh ta là một sát thủ, giết người như ngóe, lớn mật lại hung ác.

Nhưng các liếc mắt của Tề Thiên Cơ lại khiến anh ta kinh hồn bạt vía, giống như nhìn thấy Tu La đến từ địa ngục chất đầy xác người, khiến trái tim anh ta run lên từng hồi.

“Ù oa ù oa…”

Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng còi xe cảnh sát, Tần Chiêu lấy lại tinh thần.

“Mặc dù không biết mày là ai nhưng coi như lần này mày may mắn.” Tần Chiêu nghiến răng nghiến lợi, thầm mắng một tiếng xui, lập tức kéo mũ trùm đầu, quay người vội vàng chạy trốn.

Tề Thiên Cơ lao ra khỏi biển lửa, khuôn mặt xám xịt, vừa tức giận vừa sợ hãi.

Anh chỉ biết dùng toàn bộ sức lực để bảo vệ Đồng Đồng, mặc dù Đồng Đồng không bị thương nhưng anh vẫn vô cùng căng thẳng.

Anh vội vàng đặt Đồng Đồng xuống: “Đồng Đồng, có thấy chỗ nào không thoải mái không?”

Sắc mặt Đồng Đồng tái nhợt, ánh mắt sợ hãi, rõ ràng bị dọa không hề nhẹ.

Cô bé khóc òa, ôm cổ Tề Thiên Cơ mà khóc lớn: “Ba, Đồng Đồng không sao! Đồng Đồng sợ quá!”

Tề Thiên Cơ thấy Đồng Đồng chỉ phải chịu một chút khói, mặt mày lấm lem, lúc này mới thở phào một hơi.

Ngay sau đó, cơn thịnh nộ trào dâng không dứt trong lòng anh!

Có người dám cả gan ám sát Tề Thiên Cơ anh?

Với thực lực của anh thì một trận hỏa hoạn đương nhiên không thể làm anh bị thương được!

Nhưng nếu làm tổn thương đến Đồng Đồng, dù chỉ là một sợi tóc thì Tề Thiên Cơ thề nhất định sẽ băm vằm kẻ đó thành trăm mảnh.

Anh nhìn chằm chằm Tần Chiêu đang rời đi trong đám đông, mắt híp lại thành một đường, nhấc chân lên, đá một viên đá nhỏ.

Chỉ đá nhẹ một cái, viên đá lập tức bay lên, giống như một viên đạn, xuyên qua đám người, đập trúng gáy của Tần Chiêu.

“Ai da~~” Tần Chiêu đau đớn hét lên, lảo đảo ngã trên mặt đất.

Anh ta đứng dậy, chạm vào phần sau gáy đang chảy máu, cảnh giác nhìn bốn phía.

Đến khi nhận ra đó chỉ là một viên đá nhỏ, trong lòng anh ta vô cùng kinh hoảng, đáy lòng sợ hãi không thôi.

Cách hàng trăm mét mà vẫn có thể làm mình bị thương?

Đây rốt cuộc là loại sức mạnh gì thế?

“Chết tiệt, người này quá thâm sâu khó lường.” Tần Chiêu kinh hãi liếc nhìn Tề Thiên Cơ, sau đó lại hốt hoảng chạy trốn thật nhanh khỏi hiện trường.

Tề Thiên Cơ đang định đuổi theo thì lúc này rất đông cảnh sát đã chạy đến, phong tỏa hiện trường, anh đành dừng lại, chấp nhận điều tra của cảnh sát trước.

Tề Thiên Cơ ôm Đồng Đồng vẫn còn hoảng sợ, đứng chờ ở một bên, kiên nhẫn trả lời câu hỏi của cảnh sát.

Ngay lúc anh đang do dự có nên báo tin cho Dương Mộc Thanh và Chu Tuệ hay không thì hai người đã cùng lúc xuất hiện.

“Đồng Đồng!”

Dương Mộc Thanh vội vàng chạy đến, nhìn thấy khuôn mặt lấm lem của Đồng Đồng, hốc mắt đỏ hoe, cô bỏ túi xuống, lập tức chạy tới.

Vừa đến công viên giải trí, cô đã nghe thấy một tiếng nổ!

Trong đám người nháo nhào chạy ra ngoài, không thấy chồng và con gái đâu, cô lo lắng đến mức trái tim như sắp vọt ra khỏi lồng ngực.

“Mẹ ~”

Đồng Đồng giãy khỏi vòng tay của Tề Thiên Cơ, lao vào ngực Dương Mộc Thanh.

Hai mẹ con ôm nhau, bắt đầu khóc lóc.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!