Lọc Truyện

Ông Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố - Tần Cao Văn (FULL)

Mọi chuyện đều không khác gì nhiều so với tưởng tượng của ông lão.  

             Giây lát sau, làn da vốn trắng nõn của Tiểu Điệp trở nên đen sì, thô ráp với tốc độ rất nhanh. Khoảng mười mấy phút sau, Tiểu Điệp mở mắt ra, đôi mắt vốn xinh đẹp lóe lên màu đỏ quỷ dị.  

             Bây giờ, Tiểu Điệp đã bị ông lão kiểm soát hoàn toàn.  

             “Kính chào chủ nhân!”, Tiểu Điệp đi đến trước mặt ông lão, khom lưng chào.  

             Ông lão nhìn Tiểu Điệp, mắt lóe sáng, vô cùng kích động: “Mau đặt tay phải của cô lên bàn bên cạnh”.  

             Bây giờ Tiểu Điệp đã hoàn toàn mất đi ý thức của bản thân, ông lão bắt cô ấy làm gì, cô ấy sẽ làm theo.  

             Khi Tiểu Điệp đặt tay phải lên bàn, chiếc bàn nhanh chóng bị ăn mòn, biến thành mảnh vụn.  

             Sau đó, ông ta lại bảo Tiểu Điệp đặt tay phải lên tường, bức tường cũng bị ăn mòn thành một lỗ to.  

             Mọi thứ đều đã hoàn thành.  

             “Đến lúc có thể tiến hành kế hoạch của mình rồi”.  

             Bắt đầu từ lúc Tần Cao Văn phản bội tổ chức Thiên Phạt, bọn họ đã phát động lệnh truy sát toàn diện ở thế giới ngầm, phái đi rất nhiều cao thủ đỉnh cao, hi vọng có thể tiêu diệt Tần Cao Văn. Nhưng cuối cùng vẫn không thành công, không ai tiếp cận được Tần Cao Văn, thủ đoạn và thực lực của Tần Cao Văn quá đáng sợ.  

             Trong tình huống bất đắc dĩ, ông lão mới nghĩ ra biện pháp này.  

             …  

             “Chồng à, ở ngoài có người tìm anh”, Vương Thuyền Quyên vào phòng Tần Cao Văn, dịu dàng nói.  

             “Là ai?”, anh nhíu mày, tò mò hỏi: “Giờ này rồi mà còn chưa đi ngủ?”.  

             “Em cũng không biết là ai, trước kia chưa từng gặp, nhưng hình như có chuyện rất quan trọng, anh vẫn nên ra ngoài xem xem”.  

             Anh mở cửa ra, đứng ngoài cửa là một thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi, mặc một bộ đồ màu đen. Ánh mắt cực kỳ sắc bén, giống như dao nhọn. Gương mặt như được điêu khắc, vô cùng tuấn tú.  

             “Anh là ai?”, Tần Cao Văn hỏi, anh quả thật không có ấn tượng gì về anh ta.  

             Thanh niên chắp tay trả lời: “Tôi là Vương Diệu Hoa”.  

             “Chưa từng nghe qua”.  

             Vương Diệu Hoa cười đáp: “Anh Tần Cao Văn đây bận trăm công nghìn việc, chưa nghe qua cũng là bình thường. Nhưng chắc anh đã nghe qua tổ chức Long Đằng rồi nhỉ?”.  

             Mấy chữ tổ chức Long Đằng thu hút sự chú ý của Tần Cao Văn, anh lập tức có hứng thú với Vương Diệu Hoa.  

             Ngày nay, các gia tộc lớn ở tỉnh Thiên Hải đều đã bị Tần Cao Văn dọa sợ. Công ty của Vương Thuyền Quyên mở ở nơi này cũng thuận theo tự nhiên ngày càng phát đạt.  

             Mục tiêu tiếp theo mà Tần Cao Văn sẽ đối phó chính là tỉnh Giang Bắc. Tổ chức đáng sợ nhất ở tỉnh Giang Bắc chính là tổ chức Long Đằng, bọn họ có sức ảnh hưởng vô cùng lớn.  

             Vương Diệu Hoa là tổ chức Long Đằng, đến đây tìm anh có chuyện gì?  

             “Có chuyện gì sao?”.  

             Vương Diệu Hoa nói: “Tôi biết thực lực của anh Tần Cao Văn rất mạnh, bản lĩnh cao cường. Hôm nay tôi đến đây là muốn xin anh đồng ý với tôi một yêu cầu”.  

             “Đừng dài dòng”.  

             Vương Diệu Hoa nói: “Tôi hi vọng anh Tần Cao Văn có thể trở thành người huấn luyện của đội ngũ đặc biệt thuộc tổ chức Long Đằng chúng tôi”.  

             Tần Cao Văn cảm thấy hơi ngạc nhiên.  

             Ở cả tỉnh Giang Bắc còn ai dám động tới tổ chức Long Đằng, mà bọn họ lại cần phải huấn luyện đội ngũ đặc biệt gì đó? Cho dù là vậy thật thì bọn họ cũng có nguồn tài nguyên rất lớn để lựa chọn, vì sao lại tìm đến anh?  

             “Vì sao lại tìm đến tôi?”.  

             Vương Diệu Hoa trả lời một cách rất chân thành: “Tôi rất khâm phục hành động của anh Tần. Hiện nay ở tỉnh Giang Bắc, e là không tìm được ai có thể sánh bằng anh, anh là người phù hợp nhất”.  

             “Dựa vào đâu tôi phải đồng ý với yêu cầu của anh?”.  

             Vương Diệu Hoa lấy một chiếc hộp ra: “Anh Tần có thể mở nó ra xem xem, anh nhất định sẽ hài lòng với thứ trong hộp”.  

             Tần Cao Văn nhận lấy chiếc hộp, mở ra thì phát hiện trong đó có một mảnh nhỏ màu đen.  

             Người khác nhìn thấy mảnh nhỏ này có lẽ sẽ cho rằng nó không đáng một xu, nhưng với Tần Cao Văn mà nói, nó lại là vật vô giá. Chỉ có anh biết mảnh nhỏ này hiếm có đến mức nào.  

             Nhiều người chen nhau, tranh giành sứt đầu mẻ trán chỉ để có được nó, cuối cùng cũng khó đạt mục đích. Không ngờ Vương Diệu Hoa lại có thể lấy được mảnh nhỏ này. Quả thật vượt ngoài dự liệu của anh.  

             Nếu tổ chức Long Đằng đã có bảo vật như thế này, vì sao không giữ riêng cho mình mà lại cho anh?  

             “Các người không thấy đau lòng sao?”.  

             Trên mặt Vương Diệu Hoa lộ ra nụ cười cay đắng: “Đau lòng ư?”.  

             Anh ta thở dài: “Đương nhiên tôi cảm thấy đau lòng, nhưng…”.  

             Nói đến đây, trên mặt anh ta hiện lên vẻ buồn bã: “Bây giờ, thực lực của tổ chức Long Đằng chúng tôi không bằng ngày xưa. Cho dù có được bảo vật thế này, bị người khác biết được cũng chỉ gặp phải nạn diệt vong mà thôi”.  

             Tần Cao Văn biết anh ta nói đúng, giữ thứ quý giá trong người sẽ bị người khác để ý đến, từ xưa đã có đạo lý này.  

             “Thế nhưng nếu để món đồ này rơi vào tay người bình thường, tôi lại cảm thấy không cam lòng. Đồ tốt đương nhiên phải dành cho người xứng đáng”.  

             Tần Cao Văn cầm lấy mảnh nhỏ màu đen, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được, tôi đồng ý với yêu cầu của anh”.  

             Anh ta lập tức thở phào nhẹ nhõm, Tần Cao Văn đồng ý thì tốt rồi.  

             Sau đó, anh ta cúi người thật sâu trước Tần Cao Văn, nói: “Cảm ơn anh Tần”.  

             …  

             Ở tỉnh Giang Bắc, tổ chức Long Đằng.  

             “Các anh em nghe nói rồi chứ?”, một tên chột nói với các anh em ở xung quanh: “Cấp trên tìm một người ngoài đến huấn luyện chúng ta, mọi người thấy chuyện này có buồn cười không?”.  

             Mọi người lập tức biến sắc.  

             “Có chuyện đó à?!”, một gã cao to trong số họ đập bàn đứng dậy, bất mãn nói: “Chuyện của tổ chức Long Đằng chúng ta dựa vào đâu lại để người ngoài can thiệp vào, hắn có tư cách gì?”.  

             “Phải chăng đầu óc đại ca có vấn đề rồi? Sao đại ca không đích thân huấn luyện chúng ta?”.  

             Một người đàn ông đeo kính nói: “Người đến đây huấn luyện chúng ta là ai?”.  

             Tên chột trả lời: “Nghe nói người đó là bá chủ tỉnh Thiên Hải, tên là Tần Cao Văn”.  

             Người đàn ông đeo kính gõ tay lên mặt bàn, khóe miệng nhếch lên nụ cười khinh thường.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!