Tiểu Hồng nghe vậy sắc mặt lập tức trắng bệch, tay cầm lược khẽ run vô tình làm rơi chiếc lược gỗ ra bàn tạo ra âm thanh ‘cộp’.
Mình quên mất chuyện thường ngày Liễu tiểu thư để A Dã ca ca chải đầu cho người!
Lồng ngực Tiểu Hồng đập thình thịch vì sợ Tiêu Dã hắn sẽ phát hiện ra điều gì đó. Nàng quay đầu lại gượng cười nói: “Ta muốn thử một chút thôi. Xem ra vẫn là không được, lại phải để A Dã rồi.”
Tiêu Dã khẽ nheo mắt, nhưng vẫn chẳng tỏ thái độ gì lập tức tiến đến nhẹ nhàng chải đầu cho nàng.
Cầm tóc trên tay, hắn vô thức nói: “Hình như tóc người rối hơn mọi hôm.”
Chỉ là vô tình nói ra nhưng Tiêu Dã lại nhìn thấy bả vai của người đối diện hơi run lên. Hắn cảm thấy đang có điều gì đó kì lạ nhưng đã ngay lập tức gạt bỏ thứ suy nghĩ vớ vẩn đó ra khỏi đầu.
“Bên ngoài đang có tuyết rơi nên lát ra ngoài người nên mặc thêm áo ấm vào.” Tiêu Dã nói.
“Ừm.”
Chải đầu xong, Tiêu Dã lấy ra chiếc áo dày mặc bên ngoài cho nàng, sau đó còn cẩn thận đến độ quàng thêm chiếc khăn len lên cổ. Tiểu Hổng hiếm khi được đối xử ân cần như vậy nên đáy lòng bỗng ấm áp hơn, nhưng nàng vẫn ý thức được những niềm vui hiện tại đều là do Liễu Nguyệt ban cho nàng, vì vậy nàng nở nụ cười, nói: “A Dã là tốt nhất.”
Tiêu Dã nghe vậy thì đôi mắt nhu hòa đi rất nhiều.
Hắn thích cô nói như vậy, rất thích.
Đến phòng ăn, Hương Cẩm Lan đã ngồi trên ghế đợi hai người sẵn ở đó. Nếu nói Tiêu Dã là người cần đặc biệt lưu tâm, thì vị phu nhân này chỉ đứng sau hắn về điều đó.
Tiểu Hồng bước vào, thấy nàng mặc áo ngoài có vẻ hơi mỏng, vì sự quan tâm tận đáy lòng mà nói: “Hôm nay trời lạnh, người nên mặc áo dày chút.”
Câu nói này không vì ai khác, chỉ có cảm xúc yêu mến xuất phát từ sâu trong tim đã làm nàng trong vô thức nói ra câu đó.Trong suốt hai tuần nàng lấy thân phận Tiểu Hồng ở đây, người này đối xử với nàng rất tốt, nàng như tìm được người mẹ thứ hai của mình vậy. Vì vậy nàng muốn quan tâm người một chút, dù là mượn thân phận cũng được.
Hương Cẩm Lan nhìn Tiểu Hồng, có vẻ nàng không nhận ra đây không phải là Nguyệt Nhi của nàng, vì thế khóe môi nở nụ cười hiền từ nói: “Xem nữ nhi suốt ngày để ta phải nhắc mặc thêm áo hôm nay lại đi nhắc ta này.”
Tiểu Hồng cúi đầu đỏ mặt.
“Nếu Nguyệt Nhi đã nói thì lát ta sẽ mặc vậy.”
“Vâng.”
Tiêu Dã lúc đó ra ngoài chuẩn bị tới nhà bếp nấu món cháo sườn theo yêu cầu của Tiểu Hồng thì đã vô tình gặp Hương Cẩm Lan, hắn có tiến tới chào hỏi nàng và ngỏ lời xem nàng có muốn ăn sáng cùng không. Hương Cẩm Lan nghe hắn nói vậy thì gật đầu đồng ý. Tiêu Dã thi thoảng vẫn sẽ nấu thêm một phần ăn cho nàng nên lập tức cúi chào rồi nhanh nhẹn tới nhà bếp nấu bữa sáng.
Tay nghề của Tiêu Dã thực sự rất được, nếu đã có thể lấy lòng được Liễu Nguyệt thì không lí nào không làm vừa lòng hai người này. Tiểu Hồng ăn thực sự rất nhanh, mặc dù đã cố điều chỉnh lại tốc độ ăn xong vẫn không cưỡng lại được món cháo sườn ngon như vậy. Hương Cẩm Lan là cảm thấy nàng háu ăn liền cười đùa vui chút. Bữa ăn sáng diễn ra đầm ấm như vậy.
Ăn xong thì theo như Liễu Nguyệt đã dặn dò nàng trước là ngồi trong thư phòng đọc sách, không thì tốt nhất nên ngồi im một chỗ, tránh làm ra chuyện gì vớ vẩn gây nghi ngờ không đáng có.
Nhưng khung cảnh đẹp như vậy bảo Tiểu Hồng nàng ngồi yên trong nhà sao được. Lớp tuyết trắng phau phủ trắng sân vườn, tuyết như hoa đan xen trên cây. Tiểu Hồng không nhịn nổi chạy ra sân, lớp tuyết trắng vì thế in từng dấu chân nàng dẫm lên, Tiêu Dã ở hành lang có chút không ngờ tiểu thư của mình sẽ thích thú chạy ra ngoài, vì thế mặt biến sắc chạy ra kéo lấy tay Tiểu Hồng nói: “Người làm gì vậy? Đang lạnh lắm đó, ngộ nhỡ ra đây bị cảm thì sao?”
Tiểu Hồng cũng biết thường ngày Tiêu Dã quản Liễu Nguyệt rất chặt, vì thế cười nói: “Không sao đâu, chỉ vì ta thấy tuyết đẹp quá nên muốn ra ngoài xem chút thôi. Nếu ngươi đã nói vậy thì chúng ta vào trong.”
Nói rồi nàng liền đi vào phòng để lại cho hắn cái bóng lưng, Tiêu Dã từ đằng sau nhìn, khẽ nhíu mày lần nữa.
Trong thư phòng.
Là người mới chỉ được Liễu Nguyệt dạy nhận biết vài con chữ, Tiểu Hồng đối với đống chữ thẳng tắp trong sách lúc này thì như nhìn bức vách.
Nàng căng da đầu đọc, cố tỏ ra chú tâm nhất có thể để Tiêu Dã không nghi ngờ. Hắn lúc này đang ngồi bàn bên cạnh, bộ dáng thật sự là vô cùng nghiêm túc đọc sách.
Tiểu Hồng chán nản chống cằn úp mặt vào quyển sách, nàng không hiểu rốt cuộc thứ này có gì thu hút như vậy, có thể khiến bọn họ ngồi im lặng đọc cả ngày không chán.
Nàng là người mù chữ từ nhỏ được chưa? Dù sao cũng không có điều kiện được đi học đàng hoàng, nàng cũng không phải người ham học gì cho cam. Có lẽ mục đích sống duy nhất của nàng chính là kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ.
Bỗng lúc này Tiêu Dã đứng dậy làm Tiểu Hồng giật thót tim, đáng sợ hơn là hắn chỉ vào một chỗ nào đó trong sách mà nàng chẳng hiểu mô tê gì hỏi: “Tiểu thư, ta thấy chỗ này có gì đó không hiểu. Hay người xem...”
“Không! Không cần đâu, chỗ đó ghi vậy là đúng rồi.”
Tiểu Hồng luống cuống nói.
Tiêu Dã nhìn nàng không nói gì, lúc sau mới "ồ"một tiếng, nói: “Ta biết rồi.” Sau đó ngồi lại xuống đọc sách tiếp.
Tiểu Hồng không hề hay biết bản thân mình đã sợ đến mức mặt tái mét.
Trong lúc nàng đang cúi đầu đọc sách, ánh mắt Tiêu Dã từ từ chuyển qua người nàng, vẻ mặt vô cảm không biết đang suy nghĩ gì.
...
Giờ cơm trưa.
Hương Cẩm Lan vì có chút việc phải ra ngoài nên không kịp trở về để ăn cùng hai người. Trong phòng ăn giờ chỉ có mình Tiêu Dã cùng Tiểu Hồng giờ đang giả làm Liễu Nguyệt.
“Tiểu thư người ăn món này đi.”
“Món này cũng ngon.”
“Tiểu thư người gắp thức ăn nhiều chút.”
“Người thích ăn nấm bào ngư nhất, ta gắp cho người.”
Suốt cả bữa ăn Tiểu Hồng chẳng cần động đũa gắp món nào, ăn xong đồ trong bát bát cơm lại sẽ tự động mà đầy ắp thức ăn. Tiêu Dã gắp cho nàng không thấy chán, thi thoảng sẽ nói một vài câu mà Tiểu Hồng chỉ biết gật gù đáp qua loa vì không muốn bị lộ chuyện nàng không hề hiểu gì cả. Thái độ của hắn đối với Tiểu Hồng cũng không có gì khác thường, vẫn vẻ mặt cún con vẫy đuôi lấy lòng nàng.
Tiểu Hồng trải qua nửa ngày chính là như vậy.
Đến buổi chiều tuyết đã ngừng rơi, nàng vì muốn ngồi chiêm ngưỡng cảnh sắc thơ mộng ngoài sân nên làm theo điệu bộ của Liễu Nguyệt mà nũng nịu đòi Tiêu Dã đồng ý cho nàng ra ngoài ngắm cảnh. Hắn tuy cứng nhắc như vậy nhưng đối mặt với sự đáng yêu này vẫn là không kìm lòng nổi, cho phép nhưng đều dặn đi dặn lại là chỉ được ngồi một lúc thôi. Tiểu Hồng đồng ý rồi vui vẻ ra nghịch tuyết, Tiêu Dã ở trên hành lang ánh mắt cẩn thận luôn dõi theo nàng từng chút một. Sau đó hắn đột nhiên có việc, đi tới nói với Tiểu Hồng một câu rồi rời đi.
Tiểu Hồng thoát khỏi sự giám sát của Tiêu Dã mà cả người thoải mái hơn hẳn. Xung quanh nàng giờ không có ai, cũng không cần bày ra bộ dáng nghiêm chỉnh nữa. Tiêu Dã hắn đã nói có thể sẽ phải về trễ, vậy thì càng tốt. Luôn bị ánh mắt đáng sợ của hắn nhìn chằm chằm đã khiến nàng sớm dùng hết năng lượng cả ngày để đối phó rồi.
Tiểu Hồng chống cằm ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!