Lọc Truyện

Nữ Phụ Xấu Xa Em Đừng Hòng Chạy Thoát

"Một giờ sáng, những bức ảnh nhanh chóng lan truyền khắp mạng xã hội.Nguyệt Hạ thân mật cùng một người đàn ông đã có vợ.Những tờ báo giật tít tràn lan khắp nơi.Mạc Linh vui sướng.Nhưng cô ta không biết tất cả chỉ là một cái bây được giăng sẵn đợi cô ta nhảy vào"

Những ngày qua, đêm nào Mạc Linh cũng nằm mơ.

Những giấc mơ kỳ lạ, không hồi kết mà khi tỉnh lại cô đã hoàn toàn không nhớ gì.

Mỗi đêm, vào rạng sáng, cô đều tỉnh lại.

Cả người mồ hôi ướt đẫm, nước mắt đầy mặt.

Khi đó, cô chỉ cảm giác bản thân bất lực.

Trái tim đau nhói.

Tay chân như gãy ra từng mảnh.

Cô hoang mang, nghi ngờ không biết bản thân bị làm sao.

Cô không thể nói cho bác sĩ hay y tá chỉ có thể tự mình tìm hiểu.

Ở đây, tất cả mọi người đều đang giám sát cô.

Không ai thực lòng quan tâm đến cô cả.

Cô nằm viện hôm nay đã là hôm thứ tư nhưng ngoài Lệ Thủy không một ai đến thăm cô.

Tất cả mọi người dường như làm lơ cô.

Mạc Linh gọi điện cho Hoàng Quân, anh không nghe máy.

Thậm chí, vào ngày hôm nay, cô còn không thể gọi điện được cho anh.

Anh hình như đã chặn số điện thoại của cô rồi.

Nghĩ vậy, Mạc Linh căm tức ném điện thoại xuống dưới sàn.

Cơn đau đầu lại càng khiến cô tức giận hơn.

Nhưng không có một ai để ý đến sự tức giận của cô.

Y tá đúng giờ đến rút bình truyền dịch rồi rời đi, không nói thêm một câu nào, cũng không hề vui vẻ.

Mấy hôm trước, Mạc Linh bị máu chảy ngược lên ống truyền.

Cô làm âm ï trong phòng Vip khiển bác sĩ và y tá chán ghét thêm.

Cơn tức giận không được ai chứng kiến của cô gần gân xẹp xuống.

Quản gia trong nhà đúng giờ mang đồ ăn đến, đợi cô ăn xong liên nhanh chóng dọn đồ rồi đi khỏi.

Không ai muốn nói chuyện với cô.

Cơn tức không có chỗ trút giận lại một lần nữa trào lên.

Mạc Linh gào thét, ném đồ vật trong tay.

Được một lúc, cô hổn hển, ngồi thở dốc trên giường.

Mạc Linh có chút hoang mang.

Cô là con gái rượu của Trần thị, là thiếu phu nhân của nhà họ Hoàng.

Tại sao tất cả mọi người không ai thèm quan tâm đến cô? Tại sao chỉ một lời hỏi thăm mà cũng không ai nói với cô? Tất cả mọi người đều bày vẻ mặt thối với cô? Tại sao? Cô gào lên rồi bật khóc như một đứa trẻ.

Uất ức, đau buồn nhưng không ai để ý.

Mạc Linh khóc, khóc đến khi hai mắt cô chỉ cử động nhẹ cũng đau đớn.

Cô thất thần, cúi xuống chỉnh lại chăn, lấy Ipad trong ngăn tủ ra lên mạng, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Một giờ sáng, đúng như kế hoạch những bức ảnh của Nguyệt Hạ được công bố.

Scandal nổ ra.

Khắp mạng xã hội đều là những lời mắng chửi thậm tệ.

Mạc Linh nhìn chúng vui sướng.

Người người đều hô hào khẩu hiệu kêu Nguyệt Hạ giải nghệ.

Các bà mẹ bỉm sữa thậm chí còn hung hăng hơn.

Bọn họ gọi Nguyệt Hạ là con đĩ, có được danh tiếng ngày hôm nay là vì trở thành Trau' của các đại gia, nói cô chen chân vào gia đình người khác.

Càng đọc, Mạc Linh càng sung sướng.

Nguyệt Hạ muốn đấu với cô sao? Đừng hòng! Ả ta muốn cướp gia đình của cô đừng có mơ.

Vui sướng lướt mạng, Mạc Linh lấy một chiếc điện thoại khác trong tủ ra gọi điện thoại.

"Alo chị ạ.

Chị đã thấy tin tức chưa?"

Đầu bên kia Lệ Thủy vui sướng hỏi.

"Chị vừa thấy xong", Mạc Linh cười nói, "Nhưng không phải đăng buổi tối sẽ có nhiều người xem hơn hay sao?"

"Đăng giờ này dân chuyên nghiệp chắc chắn có lý do", Lệ Thủy lừa dối, "Bây giờ, mọi người đều là cú đêm.

Chị không thấy đăng giờ này vẫn bao nhiêu người bình luận hay sao? Hơn nữa, giờ này đội truyên thông của chị ta nghỉ ngơi rồi, sẽ không dập tin đồn"

"Ra là thế.

Dân chuyên nghiệp quả thật tính toán đâu ra đấy", Mạc Linh cảm thán.

"Dạ nên em mới bảo chị cứ yên tâm.

Việc cũng gần xong rồi, chị chuyển tiền cho em đế em gửi cho người ta.

Làm ăn sòng phẳng, Sau này mình nhờ người ta cũng tiện", Lệ Thủy nói.

"Phải sòng phẳng chứ.

Tính chị cũng không thích quanh co.

Chị gửi tiền vào tài khoản của em à?"

Mạc Linh hỏi.

"Chị đột nhiên gửi vào tài khoản của em chẳng phải sẽ bị nghi ngờ hay sao? Số tiền ấy cũng lớn nữa.

Lát em gửi chị số tài khoản, chị cứ gửi vào đấy.

Gửi xong, chị nhớ xóa tin nhắn để tránh hiềm nghi nhé", Lệ Thủy nhắc nhở.

"Được rồi.

Chuyện lần này may mà có em giúp đỡ.

Cảm ơn em luôn đứng về phía chị", Mạc Linh chân thành nói.

Lệ Thủy bên kia cười mỉa mai nhưng vẫn ân cần nói: "Chúng ta là người trong nhà chị đừng nói những lời mất lòng ấy.

Cũng không còn sớm nữa, chị nghỉ ngơi đi.

Chị phải chú ý giữ gìn sức khỏe.

Em còn mong ngóng ngày bế cháu lắm"

"Được, chị biết rồi.

Em cũng nghỉ ngơi sớm đi", Mạc Linh nói rồi cúp máy.

Lệ Thủy bên kia nhìn cuộc gọi đã kết thúc mảng: "Ngu ngốc"

Cô gái ngồi cạnh nhỏ thấy thế bật cười trêu chọc: "Em không đi làm diễn viên quá phí tài năng.

Có muốn vào nghề không? Chị giới thiệu cho, đảm bảo em sẽ hot"

Lệ Thủy cất điện thoại, bĩu môi đáp: "Nếu không vì anh chị em cũng không diễn kịch với chị ta lâu như thế.

Mỗi lần động đến chị ta em đều cảm thấy ghê tởm"

"Chị ta cũng xinh mà", cô gái ngồi bên cạnh châm chọc.

"Chị ta không bằng một phần mười của chỉ", Lệ Thủy nịnh nọt, "Chị Hạ, sao chị không phải chị dâu của em ngay từ đầu chứ? Tại sao anh em lại cưới cái ngữ không ra gi như thế?"

Nguyệt Hạ vỗ nhẹ vào tay Lệ Thủy thở dài: "Năm đó là chị ta dùng quyền lực ép buộc anh Quân.

Vì dòng họ, vì gia đình, anh Quân không còn cách nào khác nên mới phải làm như thế.

Chị không trách anh Quân"

"Chị quá thiện lương", Lệ Thủy an ủi, "Nhưng chị yên tâm.

Hai anh chị sắp khổ tận cam lai rồi.

Lần này, em nhất định sẽ hất cẳng chị ta ra khỏi nhà em"

Nguyệt Hạ nghe vậy cười ngại ngùng.

Song trong đáy mắt cô ta lại hiện lên vẻ vui sướng, kích động thậm chí có chút nham hiểm.

Muốn cướp Hoàng Quân khỏi tay cô? Mạc Linh còn non và xanh lắm.

Mạc Linh càng đọc tin tức lại càng vui vẻ.

Ngay cả lúc Lệ Thủy gửi tin nhắn với số tiên trên trời cũng chẳng mảy may nghi ngờ.

Cô mở ứng dụng chuyển tiền cho nhỏ rồi nhấn số điện thoại gọi lại.

"Chị vừa chuyển khoản.

Em kiểm tra xem đã nhận được chưa nhé", cô vui vẻ nói.

"Để em xem thử xem", Lệ Thủy vui mừng nói.

Số tiền mà nhỏ nhắn cho Mạc Linh ít nhất hơn gấp đôi số tiền thực trả.

Phần này nhỏ có thể đút túi.

Chút tiền lẻ này chị Hạ cũng chẳng để ý.

*"À, em thấy rồi", nhỏ đáp lịa.

"Chuyện lần này may mà nhờ có em không chị không biết phải làm thế nào", Mạc Linh lặp lại, "Nếu em muốn mua sắm cái gì mà thiếu tiền nhớ bảo chị nhé"

"Chúng ta là người trong nhà mà", Lệ Thủy mỉm cười thật sâu, nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.

Nguyệt Hạ bên cạnh lười để ý.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!