Mạc Linh chưa dệt vải bao giờ, cô không có bất kỳ kinh nghiệm nào.Nhưng không biết sao cô chẳng gặp bất kỳ khó khăn nào cả.Từng trang, từng trang một như lật mở một thế giới diệu kỳ đối với cô.
Mạc Linh có thể tưởng tượng trong đầu mình cách dệt vải như thế nào, đưa chỉ ra sao, lên xuống thế nào.
Những chữ trên trang sách bỗng chống biến thành những hình ảnh minh họa đầy sống động.Mạc Linh chìm vào thế giới ấy, đọc lấy đọc để.
"Chị Linh, vào ăn cơm thôi?" Lúc này tiếng Khánh Vy vọng ra từ trong tiệm bánh mì.
Bình thường, nhà cô cũng đều ăn trưa ở đây.
Bữa tối mới ăn trên nhà thôi.
Mạc Linh lúc này ngẩn ngơ để quyển sách xuống.
Cô rời khỏi thế giới đầy sinh động ấy.Đầu óc cô có chút không tiếp thu hết những thứ vừa đọc.
Những hình ảnh ấy cũng lẫn lộn vào nhau khiến cô hơi đau đầu.
Để quyển sách xuống.Mạc Linh đi thay quần áo rồi mới đi vào tiệm bánh.
Cả buổi sáng cô ở trong nhà kho bụi bẩn các thứ không thể để nguyên như thể xuống ăn cơm được.
"Mạc Linh cháu định làm gì chưa?"
Trong bữa cơm, cậu quan tâm hỏi Mạc Linh.Mạc Linh trả lời như những gì đã nói với Khánh Vy lúc sáng.
Cậu Duy gật đầu hỏi han thêm vài câu rồi thôi.
Ông cũng biết Mạc Linh hơn hai mươi năm qua đều không làm việc gì ra hồn.Bây giờ con bé muốn làm việc đàng hoàng ông không thể ngăn cản được.
Dù sao, nó tìm được việc làm cũng tốt, ra ngoài va chạm xã hội nhiều hơn cũng sẽ biết nhiều thứ hơn, trưởng thành hơn.
"Cháu có thể lấy sách trong kho đọc chứ? Sách về dệt vải ấy ạ?" Mạc Linh hỏi thêm.
Kho là của nhà người ta.Cô muốn mượn cái gì cũng nên hỏi.Dù cho đống sách ấy có bị bỏ xó không ai dùng đi chăng nữa.
"Ừ", ông Duy thấy thế vội gật đầu nhưng rồi ông chợt nhớ ra điều gì kinh ngạc nhìn cô hỏi "Sách về dệt vải à?"
"Dạ, cháu thấy có một chồng tầm hơn mười quyển", Mạc Linh thành thật gật đầu.
Ông Duy càng kinh ngạc nhìn về phía cô hơn.
Cả Khánh Vy và Thùy Dương cũng vậy.
Nhất là Khánh Vy, đôi mắt cô nhìn ông duy sáng lấp lánh.Mạc Linh thật sự là quý nhân của nhà bọn họ sao?
"Chị biết dệt vải à?" Khánh Vy vội vã hỏi.
"Không", Mạc Linh nhanh chóng trả lời.
Cô không biết gì về dệt vải đó mới là chuyện đáng nói.Vì không biết gì nhưng cô có thể đọc hiểu chúng.
Khánh Vy và ông Duy nghe đến đây có chút thất vọng.
Mạc Linh nếu thực sự là quý nhân của bọn họ sao lại không biết dệt vải vậy? Thế thì cô đến đây làm gì? Thùy Dương lúc này dường như lý trí hơn bố và chị gái mình nhiều.
Con bé hỏi vào trọng tâm: "Đọc những cái đấy, chị hiểu sao?"
Mạc Linh không hiểu đầu cua tai nheo thế nào liền gật đầu.
Việc cô đọc hiểu chúng lạ lắm sao? Cô cũng đâu bị mù chữ.
Lúc này, cái Dương quay sang nói với bố và chị gái mình: "Như vậy không phải được rồi sao? Chị ấy đọc hiểu sách.Còn không biết dệt có thể học.Sau đó tự mày mò sau.Ai quy định là người kế thừa nhất định phải biết dệt vậy?"
Thùy Dương dùng một câu đánh thức bố và chị gái mình.Bà Loan từ nãy đến giờ đều im lặng ăn cơm.
Những chuyện này không phải sở trường của mình, bà sẽ không xen vào.
Đúng vậy, rõ ràng là không ai quy định người kế thừa tiếp theo phải biết dệt cả.
Nhưng cả Khánh Vy và ông Duy đều tự mình bó hẹp phạm vi.
Suy nghĩ của bọn họ rất đơn giản.
Sách viết về dệt vải tất nhiên người biết dệt vải mới có thể đọc hiểu được.
Ngay như Khánh Vy biết dệt cơ bản nhưng đọc còn không hiểu nữa là.
Suy nghĩ này thực ra cũng không có gì sai cả.
Nhưng trên đời này lại có một người có thiên phú khác thường đó chính là Mạc Linh.
Mạc Linh cái hiểu cái không im lặng ăn cơm.
Cô thấy hình như việc mình đọc được sách có vẻ rất ghê gớm.
Nhưng Mạc Linh không hiểu, cô không mù chữ, việc đọc hiểu được là chuyện đương nhiên chứ nhỉ? Vấn đề này của Mạc Linh ngay khi ăn cơm xong liền có câu trả lời.
Lúc này, bà Loan và Dương ở lại tiệm để trông.
Còn ba người còn lại, bao gồm cả Mạc Linh ra nhà kho phía sau.
"Cháu thật sự hiểu sách này viết gì?"
Ông Duy nghi ngờ hỏi lại.
Mạc Linh gật đầu.
Cô tiến đến, lấy quyến sách ngay bên trên đầu, mở ra, giải thích.
Quyển sách này là quyển sách cô đang đọc dở: "Cháu không biết những quyển khác như thế nào.Nhưng cháu đọc hiểu quyển này"
"Đoạn đầu này nghĩa là muốn có vải đẹp, sợi tơ phải là tơ tằm thượng hạng nếu không có tơ tằm chất lượng vải dệt sẽ không quá tốt.Mạc gia có tất cả 17 kỹ thuật dệt vải.Quyển này giới thiệu kỹ thuật dệt hai mặt, nghĩa là mặt trước mặt sau đều có hình, nửa đầu là hình khác nhau, nửa sau là hình trùng nhau", Mạc Linh nói đơn giản.
Cả ông Duy và Khánh Vy đều mắt sáng lấp lánh nhìn cô.
Mạc Linh không hiểu chuyện gì có chút vô thức lùi về phía sau.
Ông Duy sưng sướng cầm lấy tay cô cảm thán: "Quá tốt rồi! Quá tốt rồi! Mạc gia có cơ hội rồi! Mạc Y Phường có cơ hội rồi"
Khánh Vy bên cạnh hít vài hơi thật sâu giữ bình tĩnh rồi trấn tĩnh bố mình: "Bố, trước tiên chúng ta cần giải thích cho chị Linh"
"Đúng vậy, đúng vậy.Chúng ta lên trên nhà, lên trên nhà nói chuyện", ông Duy vui sướng nói nhân tiện cầm luôn chồng sách kia lên.
Bây giờ, ông Duy mới để ý là chồng sách này có tất cả mười tám quyển.
Nếu đúng như Mạc Linh nói thì mỗi quyển sẽ là một kỹ thuật.
Còn một quyển dư ra là lịch sử nhà họ Mạc.
Quyển sách này thì ông đọc hiểu.
Mạc Linh phát hiện hình như quả thật việc đọc được chồng sách này hình như rất to tát.
Có lẽ có liên quan gì đó đến tiệm vải bên cạnh tiệm bánh.
Mẹ cô bình thường chẳng nhắc gì đến nhà họ ngoại nên Mạc Linh cũng không rõ.
Lần duy nhất bà dẫn cô về cũng chính là năm cô còn bé xíu đó.
Từ đó đến lúc chết, dường như họ Mạc không có bất kỳ liên hệ gì với bà cả.