Lọc Truyện

Nữ Phụ Xấu Xa Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Cả một đêm không ngủ, sáng hôm sau Mạc Linh vác cặp mắt đen thui ra gặp mọi người.Cô đã suy nghĩ cả đêm rồi.

Trước mắt, cô không thể rời khỏi đây.

Nếu là Mạc Linh trước kia, cô chắc chắn sẽ rất xúc động.Nghe được những lời kia nhiều khả năng sẽ để lại tiền rồi bỏ đi.

Lòng tự trọng quá cao không cho phép cô ở lại nơi đây thêm một phút nào nữa.

Nhưng Ngọc Linh qua một đời, nhìn thấy hết những sai lầm, khổ sở của bản thân, nhìn thấy những người tươi cười sau lưng có thể đâm bạn một dao chọn cách im lặng.

Cô chọn cách buông lòng tự trọng xuống, ở lại.

Vì nếu rời đi, ngoài kia hiếm ác thế nào, cô không dám chắc bản thân có thể đối mặt được.

Cô đã sống qua một đời nhưng kinh nghiệm sống còn quá ít ỏi.

CÔ cần một chỗ nương tựa, một chỗ để bảo vệ bản thân, để làm lại cuộc đời.

Và đây hiện giờ là chỗ duy nhất.

Mạc Linh không thể rời đi, không thể bỏ đi.

Cô nhất quyết phải ở lại cho dù bị mắng chửi như thế nào đi chăng nữa.

Số tiền cô còn trong túi, nếu bỏ đi sẽ đủ cho cô sống tận mấy năm liền, thậm chí là lâu hơn nếu tiết kiệm.

Trong đó không chỉ có tiền mà Đoàn Ngọc đưa cô mà còn có tiền phí ly hôn Hoàng Quân đưa.

Nhà họ Hoàng không thiếu tiền nên chi phí anh ta đưa cho cô cũng khá lớn.

Mặc dù đối với Ngọc Linh khi đó, con số này rất ít ỏi.

Hoàng Quân chán ghét gặp cô nên chuyển tiền vào thẻ của cô.

Sau đó Mạc Linh rút ra.

Cũng may, khi rút xong, cô để tiền lại ở chung cư của Ngọc Mai mà không phải đem về nhà.

Nếu không, số tiền ấy chắc cũng nhanh chóng bay mất.

Nhưng cô không lựa chọn cách làm vậy.

Mẹ cô thiếu nợ bọn họ.

Dù cô không trả đủ nhưng vẫn muốn trả lại một phần.

Mạc Linh nghĩ vậy, hít thật sâu bước ra khỏi phòng.

Cô vẫn ra khỏi phòng vào giờ hôm qua nên lại gặp được mợ.

Người mợ này trong trí nhớ của Mạc Linh không có ấn tượng gì.

Nhưng qua một ngày tiếp xúc, cô thấy ít ra mợ là một người mẹ tốt, đủ tư cách hơn mẹ cô nhiều.

"Mợ, cháu có chuyện cần nói với mọi người", Mạc Linh hít một hơi sâu thông báo.

Bà Loan nhìn cô trong chốc lát rồi gật đầu.

Hơn năm phút sau, toàn gia nhà họ Mạc ngồi quanh bàn ăn cơm.

Mạc Linh cũng ngồi xuống.

Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn cô.

"Cậu, mợ, cháu không biết mẹ cháu đã lấy bao nhiêu của hai người", Mạc Linh mở lời, "Số tiền này cháu sẽ trả cho cậu mợ.Hiện giờ, cháu cũng không có chỗ nào để đi.Cậu, mợ cho cháu ở tạm một thời gian, cháu sẽ nghĩ cách trả tiền"

"Chị nói thì hay lắm, chị biết mẹ chị đã lấy của cái nhà này bao nhiêu không?"

Cái Dương châm chọc.

Ông Duy và bà Loan đều nhìn cô không lên tiếng.

Mạc Linh nói tiếp: "Cậu, mợ đợi cháu một lá"

Nói xong, cô vào trong phòng xách chiếc balo có chút không hợp với bản thân ra ngoài.

Cô đặt balo xuống, kéo khóa ra và nói: "Cháu không biết mẹ cháu lấy của mọi người bao nhiêu.Trong này là 1 tỷ rưỡi.Số tiền này cháu đưa cho cậu mợ nếu thiếu sau này cháu sẽ làm để trả"

Nhìn một số tiền lớn như thế, cả bốn người đều sững sờ.

Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền mặt đến vậy.

Thậm chí, lúc thịnh vượng nhất, khi bố mẹ còn sống, ông Duy cũng không nhìn thấy.

Bà Loan sau một hồi sững sờ lấy lại bình tĩnh hỏi: "Làm sao cháu có số tiền lớn như vậy? Không phải cháu ăn cắp của ai chứ?"

Bà Loan nghi ngờ.

Bà nghi ngờ không phải không có lý do.

Hôm qua, bà hỏi cải Dương rồi.

Con bé lên mạng đọc tin.

Mạc Linh vốn không có công việc gì cả, ăn chơi đàn đúm, tiêu hoang suốt ngày.

Con bé lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Hơn nữa, theo tin tức mà cái Dương đọc được, Mạc Linh còn đang ở bệnh viện tâm thần cơ mà.

Ông Duy nghe vợ hỏi cũng bình tĩnh lại.

Số tiền này quả thật rất lớn.

Ông không biết làm cách nào Mạc Linh có thể có được nó.

"Cháu không ăn cắp.Số tiền này cũng không phạm pháp", Mạc Linh chua xót nói.

Nhà cậu mợ không có tiên thật.

Bọn họ cũng không thích cô lắm.

Nhưng cô đưa ra một số tiền lớn như vậy bọn họ không hỏi điều khác lại hỏi có phải cô làm việc phạm pháp không.

Điều này khiến Mạc Linh ít khi được quan tâm, trân trọng hơn.

"Số tiền này một nửa là tiền ly hôn của cháu, một nửa còn lại là cháu giao dịch với người ta", Mạc Linh nói sự thật.

"Ai thèm giao dịch với chị? Chị có cái gì để người ta giao dịch?" Thùy Dương hỏi.

"Người giàu có rất kỳ lạ.Bọn họ có thể bỏ ra một số tiên rất lớn vì tình yêu", Mạc Linh châm chọc nói.

Hoàng Quân hay Đoàn Ngọc đều vậy.

Bọn họ có thể bỏ ra cái giá rất lớn để loại bỏ chướng ngại vật trên con đường tình yêu của mình.

Vì bọn họ đã đứng trên đỉnh nhân sinh, đã có rất nhiều thứ rồi.

"Thứ bọn họ thiếu là tình yêu.Còn thứ bọn họ không thiếu nhất chính là tiền", Mạc Linh đáp.

Người nghèo một mực muốn giàu lên để hưởng thụ cuộc sống.

Người giàu đã hưởng thụ cuộc sống chán chê lại muốn tìm những niềm vui mới của cuộc đời, trong đó có tình yêu.

Bốn người nhà họ Mạc nghe xong đều ngơ ngẩn.

Tình yêu là gì? Có ăn được không? Không phải có tiền muốn yêu ai thì yêu, muốn sống thế nào cũng được hay sao? Chỉ có nghèo khổ, nay đói, mai no mới phải lo lắng chứ? Mạc Linh nhìn bọn họ như vậy biết là không hiểu.

Vì vậy nói đơn giản: "Như mẹ kế của cháu, ngày xưa một mực trèo lên giường người đàn ông đã có vợ vì bà ta muốn đổi đời.Nhưng trèo lên xong, bà ta lại nhất mực quay sang muốn tình yêu của ông ta.Bây giờ, bà ta chẳng thiếu tiền cũng có chỗ dựa vững chắc vì đã có con cái.Nhưng bà ta thiếu tình yêu.Bà †a bỏ một số tiền rất lớn để chăm sóc da, muốn được chồng yêu thương.Bà ta cũng sợ chồng hết yêu, bà ta sẽ trở thành bù nhìn"

Mạc Linh châm chọc.

Thực ra, ví dụ này không đúng lắm.

Vì cái bà Tiền muốn chính là quyền lực, là thâu tóm nhà họ Trần.

Nhưng bà ta chỉ có được tất cả khi có được tình yêu của ông Sơn mà thôi.

"Cái bà ta muốn không phải tình yêu mà là tiền, địa vị", bà Loan phản bác, "Số tiền này chúng ta sẽ không lấy, cháu cất lại đi"

Dù Mạc Linh có đặt trước mặt bà nhiều tiền hơn đi chăng nữa bà cũng chỉ giật mình mà thôi.

Tiền của con bé không phải tiên của bà.

Bà không muốn tham tiền của một đứa cháu có nhà không thể về.

Mạc Linh nghe vậy lắc đầu: "Cậu mợ cần tiền hơn cháu.Bây giờ cháu cầm cũng không có tác dụng gì"

Bây giờ, Mạc Linh mà cầm cũng chỉ có thể để yên như thế thôi.

Cô không thể đi mở thẻ nhét chúng vào ngân hàng.

Vì nếu làm thế, dấu vết của cô sẽ bị ghi lại.

"Cháu cầm lại đi", ông Duy cũng khuyên nhủ.

Nhưng Mạc Linh nhất quyết từ chối.

lúc này, hai ông bà nhìn nhau đều thấy sự bất đắc dĩ.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!