Lọc Truyện

Nữ Phụ Xấu Xa Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Mạc Linh mới đi không xa đã bị ông Duy giữ lạnh.Ông thở hổn hển nói: "Cháu có chỗ để đi chưa?"

Cuối cùng, Mạc Linh vẫn bị giữ lại nhà họ Mạc với thái độ không ưa gì của ba người phụ nữ trong nhà.

"Mạc Linh, cháu ở cùng hai đứa được không? Phòng không lớn lắm, chen chúc là được", ông Duy cười nói.

Thùy Dương đang đứng ở trong phòng gào lên: "Phòng đã chật như thế bố thêm chị ta nữa thì lấy lối đi ở đâu? Bố muốn giữ chị ta lại đi mà nhường phòng mình"

"Dương", Khánh Vy quát.

Thùy Dương trong phòng không thèm nghe, đóng sập cửa vào.

Ông Duy áy náy nhìn cô.

Mạc Linh nuốt nước bọt nói: "Nhà cậu có phòng trống hay phòng chứa đồ gì không? Cháu ngủ ở đấy là được"

Ông Duy không trả lời, Khánh Vy đã dẫn cô đến căn phòng chứa đồ cạnh ấy.

Bốn người nhà họ Mạc sống chen chúc nhau trong tầng hai của tiệm bánh và cửa hàng quần áo nên đương nhiên không có phòng trống.

Phòng Khánh Vy vừa mở cửa là căn phòng chứa đồ, chỉ cỡ 13 đến 15m2, chật ních đồ và đây bụi bặm.

"Đây đâu phải chỗ cho người ở", ông Duy áy náy nói.

"Chẳng phải chị ta hỏi hay sao? Cũng không phải con cố tình", Khánh Vy làm khó.

"Chỗ này dọn đẹp đi là được", Mạc Linh biết điều nói.

Sống lại một lần, Mạc Linh biết cách nhìn sắc mặt người khác hơn.

Dù sao cũng là cô đến làm phiền người ta, không thể đòi hỏi được.

Trước đây, cô kênh kiệu, kiêu ngạo, sống như thế nào cũng được.

Cô quen dùng đồ sang, quan dùng đồ hiệu.

Nhưng thói quen có thể thay đổi.

Cô muốn bắt đầu lại một lần nữa.

Sống một cuộc sống thực sự có ý nghĩa.

"Đấy, bố xem xem chị ta còn không chê.Thời buổi này có chỗ ở là tốt lắm rồi", nói xong Khánh Vy bỏ đi.

Ông Duy áy náy nhìn cô.

Mạc Linh mỉm cười, xắn tay lên dọn đẹp.

Một lát sau, Khánh Vy quay lại với mấy thùng giấy để cất đồ.

Bà Loan cũng lôi từ đâu ra một chiếc đệm cũ cho cô.

Dù bọn họ có nói lời khó nghe với cô nhưng vẫn nhiệt tình dọn dẹp cho cô một chỗ ở.

Mạc Linh rất cảm kích bọn họ.

Bọn họ dù sao cũng đối xử tốt với cô, thật lòng với cô mà không phải loại giả dõi, trước mặt một đẳng, sau lưng một nẻo như Lệ Thủy.

Ba người dọn xong cũng đến chiều, bà Loan đi chợ mua thức ăn, ăn cơm tối.

Có thêm một người nhưng bữa cơm nhà họ Mạc cũng chẳng khá khẩm hơn, đậu rau và lạc.

"Muốn ăn thì ăn còn không muốn ăn thì nhịn", chưa ngồi xuống bàn Thùy Dương đã chán ghét nói với Mạc Linh.

"Không sao, cơm rất ngon", Mạc Linh thành thật nói rồi ngồi xuống So với bữa cơm ở nhà cậu, cơm trong bệnh viện tâm thần khó nuốt hơn rất nhiều.

Nửa sống nửa chín, ăn chẳng có mùi vị gì cả.

Vì vậy, khi nhìn những đồ ăn bình thường này, Mạc Linh cũng chẳng thấy chán ghét, thậm chí còn có chút vui sướng.

Đây hình như là bữa ăn đúng nghĩa nhất của cô từ ngày vào viện tâm thần.

"Đừng để đến lúc nuốt không trôi rồi lại nhổ ra.Lãng phí lương thực", Thùy Dương tức giận đặt đôi đũa xuống bàn nói.

"Mau ăn cơm đi", bà Loan ngồi xuống ghế nhắc nhở.

Mọi người cũng bắt đầu động đũa.

"Cháu ăn đi rồi nghỉ ngơi cho sớm", ông Duy vừa dặn dò vừa gắp cho cô vài miếng đậu.

"Chị ta quen ăn sơn hào hải vị rồi không biết có quen ăn mấy thứ này không", Dương nói kháy bị ông Duy trừng mắt.

Mạc Linh chậm rãi ăn cơm, không coi lời nói của con bé là gì.

Cô đã từng ăn những thứ tôi tệ hơn cũng từng nghe những lời đáng ghét hơn.

Vì vậy, những lời này với cô chẳng xi nhê gì cả.

Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí căng thẳng, không ai nói gì.

Ăn cơm xong, cô phụ Dương rửa bát.

Nhưng đương nhiên, cô chưa làm bao giờ, việc luống cuống tay chân là điều dễ hiểu.

"Chị đang làm hay đang phá thế hả?"

Cái Dương cáu gắt "Không làm được thì đi ra ngoài.Ở đây không khiến chị phải lo.Đồ tiểu thư không làm nên trò chống gì"

Dương vừa nói vừa đẩy cô ra.

Mạc Linh im lặng, dằn lại cảm xúc mệt mỏi trong lòng, rửa tay rồi đi tắm.

Khi cô tắm xong, cậu đã ngồi ở phòng khách đợi.

"Cháu ngồi đi", ông ra hiệu cho cô.

Mạc Linh ngồi xuống đối diện ông.

"Cháu có tính toán gì chưa?" Ông hỏi.

Cô lắc đầu.

Cô mới chỉ tính được đến đây thôi, còn sẽ làm gì, làm ra sao bản thân cô cũng chưa tính đến.

Cả một đời hoang đường, cô không biết bản thân có thể làm gì, phải sống như thế nào.

Ông Duy thở dài khuyên nhủ: "Cháu cứ từ từ tính.Những lời cái Dương nói cũng đừng để bụng.Cậu mợ không có gì nhưng cho cháu ăn thì vẫn đủ.Cháu cứ sống ở đây cho đến lúc tìm được việc.Bao giờ muốn chuyển đi nói với cậu một tiếng là được"

Mạc Linh gật đầu rồi đi về phòng.

Chỗ cô ngủ một bên là đồ đạc, một bên là cái đệm nhỏ, chật chội, không có mấy chỗ trống.

Cô bước qua đống đồ gần cửa đi vào trong, ngồi xuống đệm rồi tắt điện.

Ánh đèn đường hắt qua cửa sổ.

Mạc Linh lần đầu tiên trong đời thấy mờ mịt.

Buông bỏ quá khứ, buông bỏ thứ tình yêu là cố chấp kia, cô không là gì cả.

Cô sống không có mục đích, không biết bản thân mình muốn gì.

Cô không biết phải đi vê đâu.

Giây phút ấy, cô bất lực ghê gớm.

Cảm giác bản thân vô dụng, không làm được gì cả.

Lúc chạy trốn, Mạc Linh không nghĩ gì nhiều.

Vì lúc ấy, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất làm thế nào để trốn thoát, không để lại dấu vết gì.

Vì vậy, mọi cảm xúc đều bị Mạc Linh bỏ qua.

Cô không quan tâm đến.

Nhưng bây giờ, khi đã tìm được chỗ an toàn rồi thì mọi cảm xúc lại xâm chiếm lấy tâm trí cô.

Bất an, lo lắng, mờ mịt, đau khổ.

Cách duy nhất cô có thể xả mọi thứ là khóc, gào khóc.

Khánh Vy đứng ngoài cửa nghe tiếng khóc của cô thở dài rồi quay về phòng.Những chuyện trên mạng nhỏ đều biết cả.

Người ta mắng chửi, thóa mạ Mạc Linh.Những chuyện thật thật giả giả nhỏ cũng chẳng phân biệt được.

"Chị ta chê không lấy ý gì?"

Dương thấy nhỏ trở lại vội nói "Em bảo rồi chị ta sống sung sướng quen rồi.Chắc chắn chị ta sẽ không ở đây lâu đâu"

"Em không có chuyện gì thì đi ngủ đi", Khánh Vy nhắc nhở.

"Chẳng phải chị cũng ghét chị ta còn gì?" Cái Dương bĩu môi nói.

Khánh Vy im lặng.

Cô quả thật có chút chán ghét Mạc Linh khi thấy cô ở đây.

Ngày Khánh Vy còn bé, nhỏ từng gặp Mạc Linh rồi.

Ngày ấy, Mạc Linh như cô bé hàng xóm nhà bên đáng yêu, dễ thương, ngoan ngoãn.

Nhưng không hiểu sao, càng lớn lên, Mạc Linh càng trở nên xa lạ.

Khánh Vy từng rất hy vọng có thể được gặp lại Mạc Linh, nhìn người chị họ ấy trở thành một người phụ nữ dịu dàng, hiền thục.

Nhưng Mạc Linh thực tế hoàn toàn khác xa những gì nhỏ mong đợi.

Nhỏ nhớ có lần nhỏ đến thành phố S, lấy hết dũng cảm để liên lạc với Mạc Linh.

Nhưng khi Mạc Linh bắt máy, nhỏ chưa kịp nói câu gì thì đã bị cô mắng xa xả.

Nhỏ vẫn nhớ như in ngày hôm đó.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!