Lọc Truyện

Nữ Phụ Xấu Xa Em Đừng Hòng Chạy Thoát

"Mạc Linh là một người ngu ngốc.Cô ta không thể nhận ra người khác hư tình giả ý với mình.Cô ta cũng không biết lúc nào người khác thật lòng, lúc nào chỉ là giả dối.Vì vậy, cô ta luôn ngu ngốc tin vào mọi lời nói của người khác."

Mạc Linh nhìn điện thoại ngẩn người.

Mẹ cũng không đứng về phía cô.

Cô nên làm gì bây giờ? Cô cần làm gì bây giờ? Không có mẹ hậu thuẫn, cô làm sao có thể gần gũi với anh Quân? Cửa phòng bệnh mở ra, một cô gái hốt hoảng chạy vào, sắc mặt lo lắng ngồi xuống giường hỏi: "Chị, chị có sao không?"

Người đến là Hoàng Lệ Thủy, em gái Hoàng Quân, em cô của Mạc Linh.

Lệ Thủy cũng là người duy nhất đứng về phía cô trong nhà.

Mỗi lần có chuyện xảy ra giữa cô và anh, Lệ Thủy cũng đứng ra nói giúp cô.

Lệ Thủy là một cô gái tốt.

Cũng chỉ có Lệ Thủy mới chịu thân cận với cô.

Nhỏ luôn xem cô là chị dâu, là người thân trong nhà.

Nhỏ cũng đối xử với cô rất tốt.

Nhìn thấy Lệ Thủy, nước mắt Mạc Linh lăn dài, uất ức.

Cô nức nở nói: "Lệ Thủy, cháu em mất rồi.

Cháu của em mất rồi"

"Chị nói cái gì cơ? Chuyện này anh em biết không?"

Lệ Thủy cầm tay cô ngạc nhiên hỏi.

Mạc Linh cúi đầu, nghẹn ngào nói: "Anh ấy vì Nguyệt Hạ mà đẩy chị ngã.

Đứa bé cũng vì thế nên mới không còn"

"Anh em thật là quá đáng", Lệ Thủy vừa nói vừa ôm Mạc Linh an ủi, "Chị, chị đừng buồn nữa.

Chuyện này em nhất định phải làm ra nhé"

Mạc Linh nghe vậy mở cờ trong bụng.

Cô biết mà, nhất định Lệ Thủy sẽ đứng về phía mình.

Nhưng ở nơi Mạc Linh không nhìn thấy, Lệ Thủy nhếch miệng, vui sướng khi có người gặp họa.

Nhỏ nhìn vào bịch truyền dịch đã hết, bên dưới máu cũng đã trào ngược vào ống truyền càng sung sướng hơn.

Nhỏ vỗ nhẹ lưng Mạc Linh, buông cô ra rồi nói: "Chị yên tâm"

"Nguyệt Hạ lại xuất hiện trong tầm mắt anh ấy", Mạc Linh hít hít mũi nói, "Bây giờ chị phải làm gì? Chị không thể đứng nhìn cô ta quyến rũ anh ấy được"

Lệ Thủy vỗ nhẹ tay Mạc Linh, ngay gần chỗ kim truyền khiến máu trào ngược nhiều hơn nói: "Nguyệt Hạ sao? Cô ta chắc chắn sẽ không thể cướp đi anh trai em.

Cô ta là diễn viên chỉ cần chị tung tin là cô ta biết đường lui ngay"

"Tung tin?"

Mạc Linh nghi ngờ ngờ hỏi lại.

Trong lòng Lệ Thủy thâm mắng ngu ngốc nhưng bề ngoài vẫn mỉm cười giải thích: "Diễn viên là người của công chúng, rất sợ scandal.

Chẳng phải cô ta đang muốn quyến rũ anh Quân sao? Nhân cơ hội này, chị bán mấy bức ảnh hai người bọn họ gần gũi, tung tin Nguyệt Hạ cặp kè với người đã có gia đình, là Tuesday.

Như vậy, chắc chắn khán giả sẽ tẩy chay cô ta.

Phim không được diễn, hợp đồng quảng cáo bị hủy.

Nguyệt Hạ sẽ phải thu tay"

"Nhưng thể chẳng phải anh Quân sẽ bị lộ mặt sao? Hơn nữa, phía sau cô ta còn có bố chị nữa", Mạc Linh mờ mịt nói.

"Đương nhiên em sẽ không để anh trai dính vào chuyện này rồi.

Chúng ta đăng ảnh nhưng làm mờ mặt ảnh đi là được.

Còn bác Sơn không phải bố chị sao? Bác ấy biết chị làm còn có thể trừng trị? Hơn nữa, chuyện này vốn chị có lý mà", Lệ Thủy tiếp tục an ủi.

"Nhưng chị chưa làm bao giờ.

Chị cũng không quen ai", Mạc Linh lo lắng.

"Chị yên tâm.

Thời gian này chị cứ nghỉ ngơi cho khỏe.

Mọi thứ em sẽ lo", Lệ Thủy mỉm cười.

Mạc Linh vui mừng, cầm tay Lệ Thủy phấn khích nói: "Lệ Thủy, cảm ơn em.

May mà có em không chị không biết đằng nào"

"Chị yên tâm, không cần phải lo.

Mọi thứ đã có em rồi", Lệ Thủy vỗ nhẹ tay cô, "Chị nghỉ ngơi trước đi, em đi sắp xếp"

Nói xong, Lệ Thủy rời khỏi phòng bệnh.

Vừa ra khỏi phòng, nụ cười trên môi nhỏ vụt tắt thay vào đó là sự khinh thường.

Liếc nhìn cánh cửa phòng bệnh, nhỏ chán ghét, quay đầu bước vào nhà vệ sinh gần đấy.

Lệ Thủy không vào buồng vệ sinh mà đến bên bồn rửa tay.

Cảm giác chạm vào Mạc Linh thật ghê tởm mà.

Đã mấy năm rồi nhưng nhỏ vẫn không quen được.

Sau mỗi lần đụng chạm cô ta, Lệ Thủy đều phải rửa tay.

Một con đàn bà ngu ngốc lại còn cả tin.

Với bộ não nhỏ bé ấy, cô ta chắc chẳng bao giờ ngờ tới nhỏ cùng cô ta diễn kịch đã hai năm nay.

Là cô ta quá ngu ngốc hay nhỏ diễn kịch quá giỏi nhỉ? Chắc là cả hai.

Nhưng may mắn, thời gian sẽ không kéo dài quá lâu.

Mạc Linh sắp bị tống cổ ra khỏi nhà rôi.

Cho đáng đời loại phụ nữ não ngắn lại còn phá hoại hạnh phúc của người khác.

Từ nhà vệ sinh ra, Lệ Thủy rảo bước rời khỏi bệnh viện.

Vừa lên xe, nhỏ liên lôi điện thoại ra gọi.

Điện thoại được kết nối, Lệ Thủy liền lên tiếng: "Chị không biết chị ta ngu ngốc cỡ nào đâu.

Bịch truyền dịch hết cũng không cảm nhận được"

"Chị yên tâm, chị ta ngu ngốc như thế nên chắc chắn sẽ không phát hiện được đâu"

"Chị ta tin tưởng em nhất.

Bây giờ, chỉ có em đứng về phía chị ta.

Em chính là cọng rơm cứu mạng của chị ta"

"Vâng, em biết rồi.

Em sẽ cẩn thận"

Cúp điện thoại, Lệ Thủy liền ấn gọi một số điện thoại khác: "Tao có chuyện giao cho mày đây.

Làm sạch sẽ một chút"

"Không, không phải kiểu ấy, phủi sạch quan hệ giữa hai chúng ta.

Còn người ngoài muốn cẩn thận điều tra có thể tra ra"

"Đúng.

Giá cả không thành vấn đề.

Tao sẽ trực tiếp chuyển khoản cho mày"

"Đúng, đúng, không cần xào quá nhiều, để nổi là được để sau càng dễ giải thích là được"

"Không có bôi xấu, làm mờ hình đi.

Không cần kín kẽ quá"

"Chỉ để nối vài ngày thôi.

Vài ngày sau lấy tin khác dìm xuống rồi giải thích"

"Tao sẽ đưa một cục.

Mày không cân lo"

Lệ Thủy cúp điện thoại rồi mỉm cười.

Lần này, nhỏ sẽ khiến chị ta cút ra khỏi nhà mình.

Nhỏ đã ghê tởm chị ta lắm rồi, không thể chịu đựng thêm được nữa.

Với vụ này, xem ai còn có thể giúp chị ta được.

Mạc Linh trong phòng bệnh vui mừng.

Kế hoạch đang tiến hành, danh tiếng của Nguyệt Hạ sẽ không còn.

Muốn cướp chồng cô sao? Đừng mơ! Cô sẽ không để chuyện đó xảy ra.

Hoàng Quân, vị trí thiếu phu nhân nhà họ Hoàng, phải thuộc về cô.

Nguyệt Hạ đừng hòng thay thế vị trí của cô.

Hoàng Quân bên kia vừa đưa Nguyệt Hạ đến studio xong liền trở về công ty để tham dự hội nghị.

Đáng nhẽ, hôm nay, sau khi bàn hợp đồng xong, anh và Nguyệt Hạ sẽ có thêm thời gian ở chung với nhau.

Nhưng vì Mạc Linh đến làm loạn, anh đành phải đưa cô đến studio.

"Trông chừng Mạc Linh cho tốt.

Đừng để cô ta gây ra chuyện gì", anh lạnh lùng ra lệnh cho trợ lý.

Trợ lý đang ngồi ghế trước quay lại đáp: "Tôi đã biết.

Thiếu phu nhân lúc nãy đã được đưa vào bệnh viện, xuất huyết, đứa bé không còn.

Lệ Thủy cũng vừa mới từ đó ra."

"Từ sau không cần gọi cô ta là thiếu phu nhân nữa", hắn dặn dò, "Truyền xuống những người trong công ty cũng vậy.

Lần sau, cô ta đến chỉ cần gọi tên là được.

Đứa bé này cô ta có muốn sinh tôi cũng không cho sinh, không cần bận tâm"

Trợ lý vâng dạ đáp.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!