Lọc Truyện

Nữ Phụ Xấu Xa Em Đừng Hòng Chạy Thoát

Mạc Linh bước ra khỏi nhà, phóng viên nghe tiếng gió đã tụ tập đầy trước cổng.

Tình cảnh không khác gì ở trụ sở của Trần thị.

"Mạc Linh, cô có suy nghĩ gì về những điều trên báo không?"

Một phóng viên can đảm hỏi.

Được tiếp thêm dũng khí, các phóng viên khác cũng đua nhau lên tiếng: "Mạc Linh, những điều trên báo viết là sự thật sao? Diễn viên Nguyệt Hạ chính là con riêng của ba cô?"

"Giám đốc Trần Minh Sơn có phải đã phản bội mẹ cô không? Có phải vì thế mà bà Mạc Liên mới mất không?"

"Cô có muốn đòi lại công bằng cho mẹ mình không?"

"Cô có biết chuyện này không? Nghe nói giám đốc Trần Sơn rất yêu thích Nguyệt Hạ?"

"Bà Tiên có phải chính là tiểu tam thượng vị hay không?"

"Chuyện này có liên quan đến tin đồn mấy hôm trước hay không? Cô với diễn viên Nguyệt Hạ là chị em cùng cha khác mẹ cùng yêu giám đốc Hoàng Quân?"

"Cô Linh, xin cho biết tâm trạng của cô lúc này? Sự thật này chồng cô có biết không?"

Nghe những câu hỏi dồn dập như vậy, Mạc Linh trong lòng tràn ngập vui sướng.

Cô ra hiệu cho tài xế hạ cửa kính xuống.

"Cá nhân tôi không muốn bình luận gì thêm.

Nhân quả tuần hoàn, ác giả ác báo", cô lạnh nhạt nói rồi gật đầu với tài xế.

Cửa kính được kéo lên.

Bảo vệ gần đấy được lệnh ra giải tán phóng viên.

Chiếc xe vụt đi.

Hoàng Quân đang ở công ty cũng nhận được tin.

Anh liên hệ đội truyền thông của Nguyệt Hạ để giảm ảnh hưởng đến cô.

Mạc Linh cũng thật liều mạng.

Vì tình yêu, bất chấp đắc tội với cả bố ruột của mình.

Anh thầm nghĩ rồi ấn số gọi điện.

"Bố thật biết sinh con gái", điện thoại vừa thông anh đã lên tiếng mỉa mai.

Anh một phần hận ông Sơn.

Năm đó, ông ta chính là một trong những người ép buộc anh cưới Mạc Linh.

Song một phần, anh vẫn tôn trọng ông.

Ông Sơn là bố ruột của Nguyệt Hạ, là người hết lòng bảo vệ cô từ trước đến nay.

Nếu không có ông Sơn, dưới sự tàn ác của Mạc Linh, Nguyệt hạ chưa chắc bình an đến ngày hôm nay.

"Mạc Linh làm đúng không?"

Ông Sơn giận dữ hỏi.

"Con nghĩ câu này bố hỏi thừa rồi", anh tựa lưng vào ghế thả lỏng nói, "Ngoài cô ta, chẳng có ai khác dám làm chuyện lỗ mãng không có đầu óc này"

Dừng một lát, anh nói thêm: "Đằng nào con cũng sắp ly hôn với Mạc Linh.

Con khuyên bố nên bỏ đứa con chỉ biết cản chân sau đi.

Mạc Linh không giúp gì được bố.

Không có cô ta, cuộc sống của bố sẽ được yên tĩnh hơn rất nhiều.

Hơn nữa, dù sao có Nguyệt Hạ, con vẫn là đứa con rể của bố.

Bố không mất gì cả"

Ông Sơn lăn lộn trên thương trường bao năm nay đương nhiên hiếu anh nói gì.

Ông hừ lạnh nói: "Con yên tâm.

Có Nguyệt Hạ, hai nhà chúng ta vẫn sẽ hòa hảo"

Hai người đánh thái cực thêm lúc nữa rồi cúp máy.

Nghe xong điện thoại, ông Sơn tức giận đập nó xuống đất.

Thằng nhãi ranh! Trước kia khép nép, ông nói gì đều vâng dạ.

Bây giờ cánh cứng rồi liên quay lại uy hiếp ông? Nó tưởng ông không biết sao? Nếu không phải còn giá trị, Nguyệt Hạ lại yêu nó, ông còn lâu mới để yên.

Nhưng ông Sơn không nghĩ, suy nghĩ này của ông giống hệt năm đó.

Chẳng qua, năm đó ông để Mạc Linh cưới Hoàng Quân vì lợi ích và hôn ước đã định sẵn.

Mà không phải vì cô yêu anh.

"Anh, phải làm gì bây giờ?"

Bà Tiên khóc nức nở "Bố mẹ bên kia cũng bị làm phiền.

Nguyệt Hạ là diễn viên không biết có bị ảnh hưởng hay không? Thằng Minh còn đang học đại học"

Ông Sơn kìm nén sự tức giận của mình, xoa tay an ủi bà: "Em đừng lo.

Nguyệt Hạ bên kia có thắng Quân lo rồi.

Lát nữa, anh sẽ gọi điện cho người đến đón bố mẹ qua nhà.

Còn thằng Minh cũng lên đại học rồi dù có bàn tán nhưng không ai để ý đâu"

"Tất cả tại em, tại em bảo Nguyệt Hạ về đây khiến nó gặp lại thằng Quân, khiến Mạc Linh giận dữ.

Sau này, em sẽ bảo con bé tránh xa thằng Quân.

Anh nói với Mạc Linh dừng tay được không? Dù gì cũng là người trong nhà.

Mấy hôm trước, tin tức xấu của Nguyệt Hạ vừa mới rút xuống", bà Tiên vừa nức nở vừa nghẹn ngào nói.

Ông Sơn thở dài ôm bà vào lòng mình khuyên nhủ: "Em đừng lo.

Có anh ở đây Mạc Linh sẽ không động vào Nguyệt Hạ được đâu"

"Hai người diễn vở kịch tình thâm hay nhỉ? Tiếc là không có khán giả", Mạc Linh mỉa mai đứng ở cửa nói.

Ông Sơn trừng mắt nhìn cô, nói nhỏ với bà Tiên vài câu.

Bà Tiên gật đầu, lau nước mắt rồi rời đi.

Khi đi qua cửa, Mạc Linh nhìn bà đầy khinh thường lên tiếng: "Dì nhỏ không ở đây tiếp tục khóc lóc ạ?"

Bà Tiên không đáp vội vàng rời khỏi phòng.

Mạc Linh cười mỉa, bước vào trong, đóng cửa phòng lại.

Lúc này, ông Sơn không kìm nén nữa, ném tất cả những gì vớ được gần đấy về phía cô.

Mạc Linh quen thuộc tránh né, an toàn ngồi xuống ghế châm chọc: "Đã bao nhiêu năm rồi, tính tình của bố vẫn thế nhỉ? Không biết dì nhỏ có biết bố bạo lực như thế không? À, con quên mất.

Dì nhỏ được bố yêu thương như thể chắc chắn không biết rồi.

Bổ chỉ dám ra tay trước mặt con và mẹ thôi"

"Mày im miệng cho tao!"

Ôn Sơn quát lên "Tao không có loại con gái ngu ngốc như mày.

Mày định vạch áo cho người xem lưng khiến cả nhà họ Trần thành trò cười cho thiên hạ sao? Mày làm như thế có ích lợi gì? Không có nhà họ Trần, mày chẳng là cái thá gì cả.

Không có tao, mày lấy đâu ra tiền để tiêu xài.

Không có tao, mày đừng hòng bước vào nhà họ Hoàng"

Mạc Linh ngước mắt lên nhìn ông, thản nhiên nói: "Đúng, không có bố con không có tiền.

Nhưng hôn nhân với nhà họ Hoàng là do mẹ định.

Có cuộc hôn nhân ấy cũng vì mẹ.

Bố đừng nhận vơ công lao lên người mình.

Hơn nữa, hai bên cùng có lợi mà thôi.

Bố không cần làm như mình cao cả lắm.

Còn vạch áo cho người xem lưng sao? Ai bảo nó quyến rũ chồng con.

Con làm như thế là nương tay lắm rồi"

"Mày còn dám nói? Nguyên nhân tất cả là do mày.

Đáng nhẽ tao không nên sinh mày ra", ông Sơn tức giận gào ầm lên.

"Đúng, bố không nên sinh con ra", Mạc Linh đứng dậy, gào vào mặt ông, "Đứa con bố mong muốn là một đứa con trai, không phải một đứa con gái như con.

Lỗi không phải tại con.

Là tại bố.

Bố không sinh nổi con trai sao lại trách con?"

"Đồ nghiệt chủng!"

Ông Sơn bước nhanh đến tát vào mặt cô.

Mạc Linh không kịp tránh né.

Khóe miệng mới lành nay lại rách ra.

"Tao không có đứa con như mày! Cút!"

"Bố muốn con ở lại con còn không ở lại đâu, không phải đuổi", Mạc Linh lau khóe miệng, cười châm chọc rồi rời đi.

Ngôi nhà này từ khi mẹ mất đã không còn chỗ cho cô nữa rồi.

Bốn người bọn họ là một gia đình, còn cô là kẻ thừa thãi.

Bước xuống cầu thang, Mạc Linh bắt gặp Nhật Minh, con trai út của bố cô.

Thằng bé có vẻ mới đi học vẽ.

"Chắc nhóc không biết mẹ mình là Tuesday nhỉ?"

Mạc Linh hỏi.

Nhật Minh không trả lời cô nói tiếp: "Ở chỗ chị có lịch sử tình yêu của mẹ nhóc.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!