Lọc Truyện

Nữ Phụ Nhà Giàu Dựa Vào Tiêu Tiền Thay Đổi Vận Mệnh

Mà Từ Uyển bạch lạ vừa vặn cùng anh chặm mặt.

Lục Minh Thừa không nói chuyện nhiều với cô ta, sau khi nghe cô ta lên tiếng gọi anh, anh cũng chỉ gật đầu xem như chào hỏi, sau đó mang đám người phía sau rời đi.

Nghĩ đến điều này, Từ Uyển Bạch lại càng phát hỏa.

"Nhưng anh ấy chỉ nhìn tôi có một chút."

Tiểu A: "Người đàn ông như Lục Minh Thừa, cô còn mong đợi anh ta sẽ nhất kiến chung tình với cô từ ánh nhìn đầu tiên à?"

Từ Uyển bạch bị hệ thông làm cho tức chết: "Được, không nói nữa, thà để tôi tự mình nghĩ biện pháp khác."

Tiểu A: "..."

Từ Uyển Bạch trầm tư hồi lâu, rồi gọi điện thoại cho tổng thanh tra công ty.

Cô ta phải hành động, hiện tại con đường duy nhất cô ta có thể tiếp cận được Lục Minh Thừa, chính là dự án du lịch phải được nhanh chóng khởi công xây dựng.

Lục Minh Thừa rất coi trọng hạng mục này, tất nhiên sẽ thường xuyên đi đến trông coi.

Trong khi đó, Khương Thu Nghi chẳng hề mảy may hay biết tính toán trong lòng của Từ Uyển Bạch, mà cô cũng chẳng để tâm đến cô ta.

Dù sao cũng đã được biết nội dung cốt truyện của tiểu thuyết, bây giờ cô chỉ sống sao cho bản thân thật thoải mái, cũng không để ý đến chuyện tình cảm chi cho mệt người.

Dạo phố xong, Khương Thu Nghi về đến nhà liền thấy ngay phòng để quần áo chứa đầy chiếc hộp.

Túi xách, váy áo, vật phẩm trang sức, đồng hồ, cần gì cũng có.

Cô rất thích tự mình khui hộp, cho nên không cần đến người hầu trong nhà động vào.

Khương Thu Nghi ngồi trên thảm, đang muốn ung dung bóc từng hộp đồ thì điện thoại bỗng nhiên reo lên.

Là tin nhắn của Giản Hạ.

Giản Hạ: [ Cậu bận nên tớ nhắc cậu một chút, ngày mai mở phiên tòa xử lý vụ kiện ly hôn của Lâm San San, cậu có thời gian đến không? ]

Khương Thu Nghi: [ Có. Mấy giờ đó? Tớ qua đón cậu. ]

Giản Hạ: [ 3 giờ chiều. ]

Khương Thu Nghi: [ Ok. ]

Hai người nói chuyện đôi ba câu, Khương Thu Nghi tìm luật sư hỏi sơ qua về tình huống, xác định phiên tòa ngày mai sẽ không xuất hiện bất kỳ chỗ sơ suất nào mới yên tâm.

Khương Thu Nghi ở trong phòng để quần áo khui hộp đến khi Lục Minh Thừa tan tầm trở về vẫn chưa bóc xong.

Hai người một đứng một ngồi nhìn nhau.

Lục Minh Thừa nhìn mấy cái hộp rải rác nằm trên mặt đất, thấp giọng hỏi: "Buổi chiều đến Minh Vũ?"

Khương Thu Nghi: "Ừm."

Lục Minh Thừa: "Tại sao không đến công ty?"

"...?"

Khương Thu Nghi bối rối ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: "Em đến công ty làm cái gì?"

Lục Minh Thừa trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: "Trợ lý đều nhớ bánh ngọt lần trước em mang đến cho họ."

Khương Thu Nghi: "..."

Khương Thu Nghi "a" một tiếng, không nghĩ nhiều lời nói của anh: "Vậy mai em lại mang đến cho họ một phần nữa."

"..."

Lục Minh Thừa không tiếp lời.

Khương Thu Nghi mở đồ từ trong hộp ra đặt sang bên cạnh, đống đồ của cô còn chưa kịp để vào tủ.

Cô định đứng dậy cất chúng, thì quét mắt nhìn sang người đàn ông đang đứng phía đối diện, gọi: "Lục tổng."

Khương Thu Nghi mỉm cười, chỉ tay: "Anh giúp em xíu được không? Giúp em phân loại màu sắc lớn nhỏ rồi bỏ vào trong tủ."

Lục Minh Thừa nhìn chằm chằm cô một lúc, rồi khom lưng bắt đầu hành động.

Khương Thu Nghi nhìn anh đi tới đi lui, yên lặng cong môi cười.

"Cảm ơn Lục tổng, Lục tổng vất vả rồi."

Lục Minh Thừa đi hai ba chuyến, thấp giọng hỏi: "Sao không để người hầu xử lý?"

"Tự mình làm với vui chứ." Khương Thu Nghi chỉ vào cái túi cô mới mua về, hỏi: "Cái túi này đẹp không?"

Lục Minh Thừa liếc mắt: "Đẹp."

Khương Thu Nghi kinh ngạc: "Anh mà cũng thấy đẹp sao?"

"..." Lục Minh Thừa hoài nghi nhìn cô: " 'Mà cũng' ý là gì?"

"À, thì là ý đó đó."

Khương Thu Nghi không mặn không nhạt nói: "Lúc em đi mua túi xách, em có gặp phải một cô gái rất xinh đẹp."

Cô không nói thẳng là Từ Uyển Bạch.

Lục Minh Thừa trả lời cho có lệ: "Ồ."

Kỳ thật anh không hiểu lắm, trong ngăn tủ của Khương Thu Nghi đã có bao nhiêu túi xách lớn nhỏ khác nhau. Trước kia cô cũng không thích sắm túi, nhưng bây giờ mỗi ngày đều mua không biết ngán, giống như bị nghiện vậy.

Cất đồ mới mua vào trong tủ xong, Lục Minh Thừa nói: "Mấy cái hộp gọi người hầu lên dọn dẹp, bây giờ xuống ăn cơm thôi."

Khương Thu Nghi sửng sốt, giờ đây mới nhớ tới chuyện lúc này Lục Minh Thừa hẳn là đã nên đi về phòng thay quần áo và xuống ăn cơm, kết quả bị cô lôi kéo anh ở chỗ này lãng phí hơn nửa tiếng.

Ăn cơm xong, vợ chồng ai nấy tự bận việc riêng của mình.

Khương Thu Nghi về phòng xem phát trực tiếp của các nam sinh chiến đội nhà cô.

Gần đây không có thi đấu, bọn họ cũng đang gia tăng cường độ tập luyện, cho nên mỗi tối hằng ngày đều phát sóng trực tiếp 1, 2 tiếng.

Thật ra Khương Thu MNghi không quan trọng chuyện bọn họ phải phát sóng trực tiếp để kiếm tiền. Nhưng nếu là họ đã kiên trì muốn làm, vậy cô cũng không còn cách.

Khương Thu Nghi kết nối điện thoại với màn hình lớn trong phòng, nằm ngửa ở trên sô pha xem.

Cô cực kì công bằng, qua từng phòng phát sóng của mỗi tuyển thủ trong chiến đội của mình, thả 10 cái tên lửa rồi rời đi.

Cuối cùng, vô lại trong phòng của Trần Phù.

Cô vẫn thích xem Trần Phù chơi game nhất thôi.

Khương Thu Nghi vừa vào tặng quà, khắp bình luận đều là [ Phù bà đã đến. ]. [ Chị gái bao nuôi Trần Phù đã đến. ], [ Con trai, fan của con lại đến. ] và tỉ tỉ những cmt linh tinh khác.

Khương Thu Nghi thấy, cũng không ngạc nhiên, cô đưa quà xong liền yên tâm xem Trần Phù đánh game.

Cô đang xem một cách say sưa thì lại phát hiện, trên khung bình luận hiện tại đang cãi nhau.

Khương Thu Nghi phát ngốc.

Tiếp xúc với trò chơi lâu như vậy, cô đương nhiên biết không ít người xem trực tiếp trò chơi đều có miệng rất dơ, so với đám người đu showbiz thì bên này mắng càng ác liệt hơn nhiều. Nhưng đây là lần đầu tiên Trần Phù stream mà lại gặp chuyện như vậy.

Cô hoàn toàn không biết, nguồn gốc của trận war này là cái gì.

Khương Thu Nghi ngẫm nghĩ một hồi, liền mở máy tính đăng nhập weibo.

Vừa vào nick, cô đã nhận được không ít inbox.

Sau khi có chiến đội, Khâu Kiến Bạch hỏi weibo của cô có muốn theo dõi mọi người của đội hay không.

Khương Thu Nghi nghĩ đến weibo của mình người của Lục gia đều biết, vậy cô lập một cái nick phuj, follow tất cả thành viên của đội.

Cô ở trước mặt bọn họ, chính là thân phận bà chủ.

Tên nick phụ giống y xì ID trong phòng phát sóng trực tiếp, thêm việc còn được Trần Phù follow lại, cho nên mọi người đều biết cô là đại fan của Trần Phù.

Nên khi có chuyện, tự nhiên sẽ có người inbox cho cô.

Khương Thu Nghi mở mấy tin xem, xem xong liền hiểu.

Hóa ra một tối lúc Trần Phù thi đấu với bên đối phương, bị đối phương ám chỉ cà khịa.

Không chỉ khịa Trần Phù, còn khịa luôn cả Khương Thu Nghi.

Gần đây cô mỗi ngày đều tặng quà cho Trần Phù, trong giới đã có không ít tin đồn truyền tai, rằng cô là đang bao nuôi Trần Phù.

Thậm chí còn có người đồn là cô là tiểu phú bà đã 40 tuổi.

Nhìn thấy ảnh cap màn hình này, Khương Thu Nghi không thể nhịn được nữa.

Cô rõ ràng là một cô gái xinh đẹp, mặc dù lớn hơn Trần Phù vài tuổi, nhưng không thể gọi cô là phú bà như vậy được!

Khương Thu Nghi nổi giận đùng đùng mở weibo của đối phương ra, sau khi xem video trận đấu giữa hai người, cô chỉ cười lạnh một tiếng.

Trông không đẹp, kỹ thuật cũng không tốt, ngược lại là rất tự tin.

Khương Thu Nghi suy nghĩ một hồi, nhìn bình luận phẫn nộ của fan Trần Phù ở siêu thoại, lại nhìn một số bình luận đáp trả mấy lời thô tục khó coi kia, cô mở số dư tài khoản của mình ra xem.

Khương Thu Nghi không chút do dự, nạp tiền vào ID.

Nếu đối phương là đang ghen tỵ cô tặng quá nhiều quà cho Trần Phù, vậy thì không bằng cô cứ triệt để khiến hắn ghen tỵ, ghen đến lòi con mắt mới thôi.

Lục Minh Thừa bên kia vừa  mới kết thúc hội nghị từ xa, điện thoại đột nhiên reo lên.

Anh xoa xoa hai mắt, mở điện thoại ra, là phí nạp tiền vào trò chơi của Khương Thu Nghi.

Cô nạp 500 vạn.

Lục Minh Thừa cúi xuống, đứng dậy đi về phòng.

Anh không để ý đến 500 vạn này, nhưng anh muốn biết cô đang làm cái gì, đêm hôm khuya rồi sao lại bất thường như vậy.

Đẩy cửa phòng đi vào, Khương Thu Nghi bớt chút thời gian nhìn lên anh: "Làm việc xong rồi?"

Lục Minh Thừa quét mắt lên màn hình lớn cách đó không xa, bị khung bình luận làm cho hoa mắt.

Anh gật đầu, nặng nề hỏi: "Đang xem trực tiếp?"

Khương Thu Nghi gật đầu, tức giận nói: "Có người mắng idol của em."

Lục Minh Thừa: "...."

Anh liếc mắt nhìn điện thoại của cô, thấp giọng hỏi: "Mắng thế nào?"

Khương Thu Nghi nghẹn lại, nhìn anh một cái: "Anh nhìn spam bình luận kìa, là fan của đối phương chạy tới mắng."

Cô cởi áo choàng trên người mình ra, khí thể hùng hùng hổ hổ như làm một việc đại sự.

Lục Minh Thừa ngồi ở cạnh cô, tận mắt chứng kiến cô vợ trước đây đã từng tiếc từng khúc ruột nếu mua một món gì đắt, bây giờ lại mạnh tay ném luôn mười tên lửa siêu khủng không chớp mắt.

Cô còn rất kiêu ngạo gõ phần bình luận: [ Mọi người nhường đường một chút, để bổn cung đây thanh lọc rác thải. ]

Sau khi tải bình luận, cô liền thả liên tiếp ném ra mấy tên lửa vào khung bình luận.

Trần Phù ngây người, fan Trần Phù cũng phát ngốc, kinh sợ không thôi. Fan đối phương sửng sốt dừng một chút, lại tiếp tục hăng máu mắng chửi.

Khương Thu Nghi thấy hiệu quả không lớn, quay đầu nhìn về phía Lục Minh Thừa: "Anh tải app này chưa?"

Lục Minh Thừa: "?"

Khương Thu Nghi nhìn anh, vẻ mặt thành thật: "Đây là tuyển thủ trong chiến dodoijj mà em đầu tư. Dùng tiền anh đầu tư, cũng coi như là sản nghiệp dưới tướng của công ty anh. Anh có thể giúp cậu ta hạ ván này được không?"

"..."

Lục Minh Thừa bị logic của cô đánh bại.

"Em rất thích cậu ta?"

Khương Thu Nghi "a" lên một tiếng, vừa lướt bình luận vừa nói: "Cậu ấy đẹp trai, chơi game giỏi, cả người trong sáng sạch sẽ, chẳng lẽ anh không thích sao?"

Lục Minh Thừa: "..."

Anh không muốn nói chuyện.

Khương Thu Nghi nháy mắt mấy cái với Lục Minh Thừa: "Lục tổng, anh giúp được không? Đi mà."

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!