Lọc Truyện

Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Hoa Tiên Tửu

Ngày thứ hai khi tỉnh dậy liền nhìn thấy đôi mắt đen của Triệu Dữ, cô dụi dụi mắt nói: “Chào buổi sáng.”

Triệu Dữ lại không ổn chút nào, cả người anh ta tê cứng, mồ hôi ướt đẫm toàn thân giờ cũng đã khô đi.

Bầu trời đầy mây trắng, cô cả ngồi dậy, không hài lòng trách móc anh ta: “Tối qua tôi ngủ thấy khó chịu lắm.”

Triệu Dữ lạnh lùng cười, lúc này không muốn nói chuyện với cô nữa rồi, anh ta quãng tấm chăn trong vòng tay mình ra, tự mình đi đến ấm nước rót nước uống.

Cả người anh ta vừa tê vừa đau, động tác rót nước cũng không được tự nhiên lắm, Triệu Dữ cũng không hỏi xem Đại Ninh uống hay không, anh ta uống nước xong thì đi ra ngoài.

Người trong thôn chào hỏi anh ta, anh ta gật đầu rồi cũng chào hỏi lại bọn họ.

Đỗ Điềm cũng trăn trọc cả đêm, lúc này cuối cùng cô ta cũng nhìn thấy Triệu Dữ rồi, cô ta phát hiện thanh niên có chút mệt nhọc liền nhẹ giọng hỏi thăm: “Anh Triệu Dữ, nhìn tâm trạng của anh không được tốt läm, anh không có chuyện gì chứ?”

Triệu Dữ lắc đầu: “Không sao.”

Đỗ Điềm: “Mẹ em có làm cơm sáng mang qua đây, có nhiều lắm, mình cùng nhau ăn đi.”

Triệu Dữ cảm ơn từ chối n Triệu Bình sẽ mang đến cho anh”

Không cần đâu, lát nữa

Thỉnh thoảng hàng xóm có ý tốt thì anh ta còn có thể đón nhận, nhưng nếu có nhiều ý tốt quá thì Triệu Dữ nhất định không nhận, Đỗ Điềm là một cô gái trẻ, bản thân anh ta cũng là một chàng trai độc thân, chuyện này mà truyền ra ngoài thì không tốt cho danh tiếng của Đỗ Điềm.

Đỗ Điềm nghe vậy thì cười hi hi không miễn cưỡng anh. Nụ cười của cô ta rất dễ chịu, trông có vẻ rất dịu dàng.

Triệu Dữ đi mấy vòng vận động xương cốt thì mới thấy đỡ hơn một chút, lúc này anh ta mới quay về chỗ phơi hạt kê của nhà mình.

Trùng hợp chính là, chú Tiền biết cô cả chạy đến chỗ phơi kê, vừa sáng sớm đã chạy đến “khúc ruột” của nhà hào môn này rồi.

Triệu Dữ nghe thấy cô ấm ức nhõng nhẽo với chú Tiền.

“Chú Tiền à, ở đây có nhiều muỗi quá, buổi tối lại còn rất nóng, chú nhìn xem người con bị đốt này. Đất cũng rất cứng nữa, cả người con đều rất đau.”

Chú Tiền vô cùng đau lòng.

“Ây da, để chú Tiền xem nào, vết đốt to vậy hả! Cô cả ráng nhịn nha, tôi bảo Trương Vĩnh Phong đi tìm cao thuốc cho cô, cô cả nhà mình chịu khổ rồi, sau này chúng ta không đến đây nữa!”

Đại Ninh gật đầu: “Dạ dại”

Triệu Dữ tựa vào một cái cây bên cạnh bĩu môi. Đột nhiên anh ta lại cảm thấy cả đêm qua bản thân mình bị Kỷ Đại Ninh xem là tên ngốc.

Chú tiền dẫn theo hai người vệ sĩ, trong tay họ có cầm theo hộp, khăn giấy sạch và bình nước nóng. Một người rót nước cho cô cả tắm rửa. Một người lại đưa kem đánh răng và ly súc miệng, đến kem đánh răng cũng nặn sẵn cho cô rồi.

Triệu Dữ không muốn nhìn nữa, anh ta đi đến con sông gần đó để rửa mặt.

Lúc anh quay về thì cô cả đã xếp bằng ngồi ăn sáng rồi.

Mùi thơm bao trùm lấy chỗ phơi kê, người dân đều đang nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm Đại Ninh ăn cơm.

Thôn trang nhỏ nghèo khó này có mấy người giàu có như Đại Ninh đến đây đâu chứ? Đồ ăn ngon mà cô ăn, có rất nhiều người cả đời chưa từng nhìn thấy qua.

Đại Ninh ăn rất ngon, đột nhiên không biết mình đã tạo ra sự ảnh hưởng lớn đến mức nào, chú Tiền đứng một bên nhìn mọi người nhìn cô cả ăn cơm.

~. Triệu Dữ thấy cô cả đúng là thiếu giáo dục mà.

Đại Ninh thấy anh ta quay về, không hài lòng với sự “không từ mà biệt” của anh ta lúc sáng, theo như cô nói, đối mặt với sự trách móc than phiền của cô, thái độ của Triệu Dữ sớm phải giống hệt như chú Tiền bây giờ.

Nhưng anh ta không nói tiếng nào mà chạy đi đâu mất.

Vốn dĩ Đại Ninh còn định chia cho anh ta hai cái bánh bao, dù sao cô ăn cũng không hết, bây giờ thì hay rồi, cô cả chưa để bụng đến một cái lá trong canh cũng không cho anh ta nếm thử một lần.

Triệu Dữ bình tĩnh nói: “Kỷ Đại Ninh, lần sau cô đừng ăn cơm trước mặt nhiều người như vậy. Lòng người cách một lớp da, cô cứ như vậy, chẳng khác nào công khai bảo người ta đến cướp của cô.”

Đại Ninh dùng ánh mắt ngô nghê nhìn sang anh ta.

“Như vậy mới không xảy ra ấy, một người đến cướp thì vệ sĩ nhà tôi đánh chết một người, hai người đến thì đánh chết một đôi.” Cô rất giỏi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, cô cảnh giác nhìn sang anh ta: “Anh muốn cướp đồ của tôi hả? Anh tự mình lượng sức chút đi!”

Triệu Dữ không nhịn được nữa chìa tay ra, tức giận véo vào làn da trằng nõn của cô một cái.

Đại Ninh ngây người nửa ngày trời, đôi mắt mèo của cô tràn ngập sự kinh ngạc.

Mấy người may mắn như bọn họ không sợ chết đến vậy hay sao? Chú Tiền vẫn còn ở đây đó, vậy mà Triệu Dữ dám ra tay với cô!

Triệu Dữ cau mày lại, lạnh lùng nói: “Tôi sớm đã muốn xử lý cô rồi”

Đại Ninh vô cùng tức giận, quay đầu lại nhìn chú Tiền: “Đánh chết anh ta cho conl”

Chú Tiền: ..

Chú Tiền thấy vậy liền rất rối não, trên thực tế, chú Tiền cũng không phải kẻ ngốc gì, người trong thôn bởi vì sự bần cùng và nghèo đói, đa số đều ăn uống không ngon, còn có một số ít ăn cơm không no nữa.

Cô cả của nhà bọn họ lại bày ra vẻ khiến người ta có cảm

giác ai cướp cô ấy thì người đó sẽ giàu lên vậy.

Mấy người đói khát đó, ánh mắt họ lạnh lùng tê tái khiến chú Tiền vô cùng lo lắng kinh sợ, sau khi Triệu Dữ nói ra thì chú Tiền lại càng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.

Dù đám vệ sĩ có giỏi đến đâu cũng chỉ có bốn người, Trần Tiểu Lợi thì bỏ qua không tính vào, lại tính thêm Trương Tiểu Phong và bản thân ông ta, thì cũng chỉ có sáu người mà thôi.

Sát thương của mấy roi điện trong tay bọn họ có lớn đến đâu cũng không chống đỡ được người dân của cả thôn trang này. Mới đầu người dân không dám làm bậy, nhưng nếu như cô cả cứ như vậy một lúc lâu, không biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì.

Trong lòng chú Tiền bình tĩnh lại, ông ta thấp giọng nói nhỏ bên cạnh tai cô cả: “Triệu Dữ nói cũng đúng lắm, cô cả à, chúng ta phải bớt phóng túng một chút.”

Thanh Đoàn năm trong biển tri thức của Đại Ninh đã năm im vô cùng tuyệt vọng.

Sao nó lại quên đi được chứ? Nhân vật trong cuốn sách này - Kỷ Đại Ninh rất khó thoát khỏi sự sắp đặt cho bản thân nhân vật này - kiêu căng, ngạo mạn, keo kiệt, ích kỷ.

Đại Ninh ôm lấy gương mặt bị véo đỏ của mình, cô xoa xoa gò má, đồng tử khế chuyển động.

“Được rồi được rồi! Không ăn thì không ăn!” Thanh Đoàn xoay người, nó cảm thấy vẫn còn cứu được. Còn về chuyện Kỷ Đại Ninh có da mặt dày, thì cô là người dễ nhục dễ quên! Cho dù có thể cô định sau chuyện này sẽ lại tính sổ tiếp.

Triệu Dữ lạnh lùng nhìn cô.

Đại Ninh đến gần bày ra vẻ mặt xinh đẹp cười hi hi nói: “Tôi biết anh nói đúng lắm, Triệu Dữ à anh tốt quá, anh đừng giận”

Cô chọc tay vào bên má còn lại của mình, không có giới hạn nói: “Khi nấy thấy đã tay không, nếu không thì anh cứ véo tiếp đi này.”

Cái gò má mềm mềm, vừa chạm là sẽ bồng bềnh.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!