Lọc Truyện

Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Hoa Tiên Tửu

Ánh trăng len lỏi vào trong khe hở chiếu rọi vào nhà kho, có người đẩy cửa ra, thô bạo hét lớn nói: “Đi xem coi cô ta đã tỉnh hay chưa.”

Vừa nói xong, có một người đàn ông túm lấy tóc của cô, đau đến mức Đại Ninh phải nấc lên một tiếng.

“Đại ca, cô ta đã tỉnh rồi.”

Đại Ninh không thể không trừng to mắt, miệng của cô đã bị dán chặt lại, không có cách nào nói chuyện được. Người được gọi là đại ca kia dùng ánh mắt nham hiểm nhìn sang cô một hồi rồi nói: “Cô cả nhà họ Kỷ, xin lỗi nha, có người muốn lấy mạng cô, trên đường đi đến hoàng tuyền cô đừng đến tìm bọn tôi nhé.”

Đại Ninh ậm ừ giấy giụa.

Một người đàn ông xoa xoa hai bàn tay cười hi hi nói: “Theo quy tắc cũ nhé, dù sao cô ta cũng sắp chết cả rồi. Đại ca à, có thể để cho bọn em... em đây còn chưa lên giường với cô cả đây nữa.”

Đại ca vẫy vẫy tay: “Ra tay nhanh chút đi, đừng gây thêm rắc rối nữa.”

Mấy người đàn ông đứng chụm lại, bắt đầu cởi quần áo. Đại Ninh không giấy giụa được, sợ sệt mở to hai mắt.

“Tiếc là mặt đã bị hủy rồi, nghe nói cô cả nhà họ Kỷ từng là một người đẹp hiếm thấy đó.”

“Rốt cuộc cô gái này đã đắc tội với bao nhiêu người? Mấy người họ đồng thời dặn dò chúng ta phải giải quyết cô ta”

Con ngươi của Đại Ninh co rút lại.

“Bớt nói nhảm đi, cẩn thận cái mạng chó của mày đó. Mày có làm được hay không, không được thì để anh. Chà, da của cô gái này trắng quá nhỉ.”

Lúc này Đại Ninh đã hoàn toàn tuyệt vọng, trong mắt cô phát ra sự căm phãn tột độ.

Bất luận là ai, sau khi bị vị hôn phu chưa cưới, chú nhỏ và đứa em trai của mình chán ghét, rồi lại còn bị hủy nhan sắc, bị bắt cóc, bây giờ lại phải đối mặt với kết cục chết chóc như thế, thì tim họ cũng hệt như đống tro tàn.

Gương mặt bị a xít sun phu rít hủy hoại, nhìn có vẻ có chút dữ dằn. Nhưng mấy người đó lại không thấy chán ngán, ít nhiều gì thì vị cô chủ này cũng có thân phận vô cùng cao quý, lại có một thân hình đẹp, bọn họ giành nhau nhào qua lên trước.

Ánh mắt của Đại Ninh trở nên xám xịt.

Giây tiếp theo, đột nhiên đám người đó lại trở nên bất động, một giọng nói thúc giục trong đầu Đại Ninh: “Còn ngây ra đó làm gì, chạy đi!”

Lúc này Đại Ninh mới phát hiện, tay cô đã được cởi trói, miếng băng keo trên miệng cũng không thấy đâu nữa.

Cô đứng dậy, tức giận đạp người đàn ông đang đứng yên bất động một cái thật mạnh rồi chạy ra khỏi nhà kho.

Ánh trăng bàn bạc, nơi đây là ngoại ô, bóng của cây cối hai bên hắt xuống lề đường, Đại Ninh không còn chút sức lực nào nữa, cô cắn chặt răng cố gắng lao thẳng về phía trước.

Có người kịp phản ứng lại, anh ta hét lớn nói: “Cô gái đó chạy rồi!"

“Còn không mau đuổi theo!”

Khó khăn lắm Đại Ninh mới chạy được đến đường lớn, một chiếc xe chạy quá tốc độ tông cô bay ra ngoài, thứ cuối cùng Đại Ninh nhìn thấy chính là một luồng ánh sáng chói lọi, cơ thể cô đau đớn như vỡ tung ra vậy.

Trên đường lớn an tĩnh, cơ thể vỡ vụn của cô gái nằm yên trên đường.

Có người xuống xe thấp giọng hỏi: “Chết rồi hả?”

“Đúng rồi.“

"Đi thôi, hết chuyện rồi.”

“Tôi đi khắp tam giới, từ trước đến giờ chưa từng gặp phải người nào xui xẻo như cô.”

Trong không gian màu trắng, có một cô gái cuộn mình vào trong vòng hào quang, hai tay ôm chặt bản thân mình, không nói lấy một lời.”

“Cô có muốn báo thù không? Cô nên biết rằng nếu không nhờ tôi thì cô đã bị đám cầm thú súc sinh kia làm nhục đến chết rồi.”

Giọng nói đó cứ luyên thuyên dụ dỗ cô, Đại Ninh vẫn không nói câu gì. Cô vẫn nhớ bản thân mình chết như thế nào, chuyện xảy ra quá đột ngột nên đến bây giờ cô vẫn cảm thấy đây không phải là sự thật.

Chỉ có nỗi đau đó mới khiến người ta ghi nhớ rõ ràng nhất.

Đại Ninh mở mắt, cô lại đến nơi không biết tên này, Tiểu Thanh Đoàn đứng bên cạnh cô than ngắn thở dài.

“Hỏng cả rồi, thảm quá rồi, người xui xẻo kia, lần đầu tôi nhìn thấy muốn cứu cũng không cứu nổi cô. Cô nói chuyện đi, cô có muốn báo thù hay không?”

Đại Ninh bịt mắt lại: “Không muốn.”

Thanh Đoàn đang lơ lửng trong không trung nói: “Con người của cô bị làm sao vậy hả?"

Ai cũng muốn đi ngược lại với số mệnh của mình, linh hồn của cô gái loài người này rõ ràng đã biến thành màu đen rồi, vậy mà cô ấy lại không muốn báo thù.

Thanh Đoàn muốn rèn sắt khi còn nóng (muốn giúp mọi chuyện trở nên tốt hơn): “Vốn dĩ cô chính là cô cả của nhà họ Kỷ, có tiền có sắc, nhưng cuối cùng ai cũng chán ghét cô, cô đã từng bị hủy hoại nhan sắc, bị bắt cóc, bị thay phiên hãm hiếp, cuối cùng chết vì bị xe tông! Cô có biết tại sao bản thân mình lại rơi vào kết cục như thế hay không?”

Đại Ninh không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra như thế.

Rõ ràng mấy năm trước, cô luôn được nuông chiều yêu thương, vậy mà mới chớp mắt một cái, cuộc đời cô đã biến thành một đống phế vật. Từ lúc nào mọi chuyện lại thành ra như thế?

Đúng rồi, là từ khi đứa em gái rơi của cô, Kỷ Điềm, đến nhà cô ở.

Bản thân cô cứ luôn chống đối Kỷ Điềm, nhưng em trai cô lại thích Kỷ Điềm, vị hôn phu chưa cưới của cô thích Kỷ Điềm, đến chú nhỏ vốn lạnh lùng cũng thích Kỷ Điềm, đến cuối cùng, đến ông nội cũng cảm thấy cô gây sự vô lý.

“Bởi vì thế giới của cô chính là một cuốn nam tần văn. Ba nam chính trong quyển sách đó từ từ trở thành nam chính bằng các cách khác nhau. Trong sách không hề có nữ chính, cô chỉ là một nữ phụ tàn lụi mà thôi, cái cô Kỷ Điềm em gái của cô ấy, từ từ có vận may trở thành nữ chính. Cô ta vừa xuất hiện thì đã thu phục được đứa em trai sinh đôi ương ngạnh kia của cô, từ đó thì em trai cô liền trở thành con chó trung thành của cô ta. Mà vị hôn phu chưa cưới nham hiểm kia của cô cũng thích cô ta, chú nhỏ của cô ta vì cô ta mà đòi sống đòi chết.”

Thanh Đoàn bay đến bên cạnh má của cô: “Những người đàn ông bên cạnh của cô đều là những đứa con cưng của trời, dựa vào tình yêu của họ, nữ chính hấp thu được khí vận của họ nên sống vô cùng thuận lợi, hô mưa gọi gió trong thế giới của cô, đám đàn ông kia vì đổi được một nụ cười của cô ta mà tình nguyện bỏ ra ngàn lượng bạc, còn cô đến chết cũng chẳng có quan tài chôn thân, không ai nhớ đến cô cả.”

Linh hồn đen kịt của cô gái phát ra một luồng ánh sáng mờ ảo, Thanh Đoàn nuốt nước bọt, nó vô cùng thèm muốn thứ này.

Nó vô cùng cố gắng nói: “Đại Ninh, cô có muốn giành lại những thứ vốn thuộc về mình hay không?”

Cô gái im lặng hồi lâu rồi thấp giọng bật cười.

Trong tiếng cười của cô có chút nham hiểm, giòn giã rõ ràng lọt tai, vô cùng dễ chịu: “Kỷ Điềm cướp vận khí của họ, bọn họ mất đi vận khí, thì sẽ không có kết cục tốt đâu. Tôi không quay về, cậu đừng nói nữa”

Thanh Đoàn lại vô cùng sốt ruột.

“Vậy thì cũng chưa chắc, Kỷ Điềm chỉ cướp của mỗi người một ít thôi, như vậy thì bọn họ vẫn có thể sống tốt. Hơn nữa, cô không quan tâm em trai cô nữa hay sao?”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!