Mạnh Triết đi theo sau Khúc Mịch khỏi phòng thẩm vấn. Anh ta khá tức tối, không thể giữ được bình tĩnh: “Đội trưởng Khúc! Chuyện cô ta vừa kể chính là quá trình phạm tội của mình, tại sao không tiếp tục thẩm vấn?”
“Tâm lý cô ta phản xạ rất đặc biệt, dễ dàng thuận theo ám thị*, nhưng cũng dễ dàng thoát khỏi nó. Hơn nữa cứ sau mỗi lần như vậy, cô ta lại xây thêm một tầng phòng tuyến, muốn công phá lần nữa phải tăng cường sự công kích hoặc phải đổi một phương pháp khác. Giống như kháng thể trong cơ thể con người vậy, sức đề kháng càng cao, virus gây bệnh sẽ không thể tác dụng.” Khúc Mịch nhấp một ngụm nước nói tiếp: “Thêm vào đó, cô ta rất khó đối phó, không có chứng cứ xác thực chỉ khiến cô ta càng tìm được cách lợi dụng sơ hở!”
“Vậy phải làm sao bây giờ, sáng ngày mốt nhất định phải thả người, đến thời điểm đó cô ta vù sang đất nước khỉ ho cò gáy nào đó, cho dù chúng ta tìm được chứng cứ cũng không thể tìm được người!” ngữ khí Mạnh Triết trở nên gay gắt hơn. Vì chuyện này mà Lục Ly bị đình chức, do vậy phải mau chóng kết án mới được.
Trái lại Khúc Mịch không hề gấp gáp, anh cho mọi người tan làm, sau đó đi đến khu xét nghiệm.
Hết thảy máy móc đều đã được chuyển lên lầu hai tòa nhà đối diện, các thiết bị tối tân đã được trang bị đã đầy đủ nhưng vẫn chưa có phòng ban nào dời vào, hành lang vắng vẻ không một bóng người .
Khúc Mịch lên lầu hai đẩy cửa phòng xét nghiệm, trông thấy Dương Thâm đang loay hoay với máy móc trước mặt. Tăng Dĩ Nhu đứng bên cạnh anh ta, cúi đầu nhìn. Nếu nhìn từ góc độ của Khúc Mịch dễ lầm tưởng Tăng Dĩ Nhu đang tựa đầu trên bả vai Dương Thâm.
“Khụ! Khụ!” Khúc Mịch ho khan hai tiếng.
Dĩ Nhu quay đầu, bắt gặp gương mặt khó chịu của Khúc Mịch, cô có cảm giác lo lắng. Khả năng trăm phần trăm là Khúc Mịch và Dương Thâm không hợp nhau, chỉ cần hai người chạm mặt là không thể hòa hợp, cô bị kẹp ở giữa cũng không thoải mái.
Haizza … Nhìn sắc mặt người đàn ông này không biết đang lên cơn gì nữa đây?
Cô mau mắn tháo găng tay, mời Khúc Mịch vào trong ngồi, còn rót cho anh một ly nước.
“Tôi không quen dùng ly giấy, đều là …”
“Đều là rác rưởi, tôi biết!” Há mồm mở miệng là cái gì cũng cho là rác rưởi, Tăng Dĩ Nhu nghe ù hết hai tai.
Không còn cách nào khác, cô đành rửa ly nước của mình thật sạch, sau đó rót nước vào cho anh.
Lần này anh không châm chọc, đường hoàng uống một ngụm lớn. Thẩm vấn Lưu Uyển Như anh khô khốc hết miệng.
Dương Thâm quay đầu liếc mắt nhìn, sau đó tiếp tục công việc.
Anh ta nhanh chóng đưa mẫu thử vào trong máy, điều chỉnh một chút, sau đó sắc mặt mới giãn ra được đôi chút.
“Giáo sư Dương, mấy hôm nay anh cực khổ rồi!”
Câu nói đặc biệt khách sáo, Tăng Dĩ Nhu chưa kịp vui mừng lại nghe Khúc Mịch nói tiếp: “Công việc giám định hài cốt đã xong, những công việc này bác sĩ Tăng có thể ứng phó. Ở Bắc Hải nhất định công việc anh chồng chất, giáo sư Dương không vội về xử lý sao?”
Đây là lời đuổi khách rõ rõ ràng ràng! Tăng Dĩ Nhu nghe mà còn cảm thấy ái ngại.
Cô chưa kịp mở miệng điều đình, Dương Thâm đã bước đến cười cười nói nói: “Đội trưởng Khúc đừng lo lắng vô cớ. Đã đáp ứng lời mời của bác sĩ Tăng dĩ nhiên tôi đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa. Nghe nói vụ án không có tiến triển gì mới, vậy sao Đội trưởng Khúc lại có thể an nhàn ngồi ở đây?”
Rõ ràng là đối chọi gay gắt, không ngần ngại chém cho Khúc Mịch một dao. Nhìn đi … Anh ta đã hơi tức giận rồi!
Bộ dáng thì đang cười cười, hiền lành, nhưng chắc chắn bên trong đang khó chịu. Tính khí Dương Thâm không hề giống với vẻ ngoài của anh ta, nói chuyện cũng khá cay nghiệt.
Tăng Dĩ Nhu đành tìm cách giảng hòa: “Đội trưởng Khúc tan ca trước đi. Kết quả kiểm nghiệm nhanh nhất cũng phải sáng mai mới có. Coi bộ hôm nay chúng tôi phải tăng ca. Khi nào có kết quả tôi báo cho anh ngay!”
Tăng ca? Trai đơn gái chiếc ở cùng nhau? Khúc Mịch nhìn Tăng Dĩ Nhu, rồi liếc Dương Thâm, không nhúc nhích.
“Giáo sư Dương từ tỉnh Lân qua đây giúp đỡ, làm sao tôi có thể tan ca được chứ!”
“Chúng tôi gọi thức ăn bên ngoài, tôi sợ Đội trưởng Khúc ăn không quen! Nếu không … Nếu Đội trưởng Khúc lo nghĩ … vậy anh đi ăn chút gì đi rồi quay trở lại đây?”
“Phiền gọi cho tôi một phần!” Khúc Mịch không có nửa điểm muốn rời đi.
Một lát sau người giao thức ăn đã đến, Dương Thâm xuống lấy cơm, ba người qua phòng họp nhỏ dùng bữa. Khúc Mịch mở hộp cơm của mình, đưa mắt nhìn bên trong, vẻ mặt lộ ra sự miễn cưỡng.
Cơm tẻ trắng nõn, gà hầm tương, cà tím xào mỡ hành, còn thêm một túi dưa muối.
Tăng Dĩ Nhu đưa muỗng cho anh: “Đây! Rửa sạch rồi!”
Khúc Mịch nhận lấy, ánh mắt đầy tò mò nhìn nồi lẩu của Tăng Dĩ Nhu. Khói tỏa nghi ngút, phía trên có một lớp dầu điều đo đỏ, sợi mì vàng vàng, còn một chút xanh xanh của rau và hành, vài miếng lạp xưởng, trứng cút … còn có vài thứ anh không biết gọi tên là gì.
Món này … Ăn được không? Anh cau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm tô mì của Tăng Dĩ Nhu.
Tăng Dĩ Nhu với hai hộp cơm, đưa cho Dương Thâm một chén. Cô múc từ trong nồi đất một chút mì, vài cọng rau, đặt lên bề mặt hai lát lạp xưởng, sau đó múc hai muỗng nước, cuối cùng cắt túi gia vị đổ vào.
Nhìn nước lèo đỏ đỏ, Khúc Mịch chỉ cảm thấy tê hết vị giác.
“Đã quá!” Tăng Dĩ Nhu lấy muỗng khuấy khuấy một chút, ăn một miếng, giọng đầy thỏa mãn: “Lâu lắm rồi em mới được ăn cay như vậy. Nuốt xuống bụng, cả người rịn đầy mồ hôi, giống như mọi mệt nhọc đều theo ra hết thảy.”
“Biết em thích nên cố tình gọi món mì cay này, còn dặn họ cho thêm túi saté”, nhìn vẻ mặt Tăng Dĩ Nhu, Dương Thâm càng thêm phấn chấn: “Hai người chúng ta khẩu vị đều như nhau; nghĩ cùng một điểm, ăn cùng một chỗ.”
“Đúng đúng! Hồi đại học, bữa tiệc liên hoan nào của lớp em ăn cũng không đủ no. Mỗi lần như vậy, anh lại mang đến mấy món ăn vặt nhưng giá không cao, nếu không em sẽ cảm thấy áy náy vô cùng.” Tăng Dĩ Nhu cười khanh khách.
“Khụ khụ … Tôi cũng nếm thử!” Khúc Mịch giơ nắp hộp cơm lên, chắn ngang tầm mắt Tăng Dĩ Nhu.
Tăng Dĩ Nhu đành phải đưa đũa qua cho anh: “Mì thôi, là thứ thực phẩm rác rưởi, anh …”
Còn chưa nói hết, Tăng Dĩ Nhu đã thấy Khúc Mịch ăn một miếng. Nuốt xuống bụng, Khúc Mịch cau chặt mi, giống như muốn nôn.
Tăng Dĩ Nhu vội vội vàng vàng đưa ly nước qua cho anh, anh uống cạn hơn phân nửa, lúc này mới lấy lại được sức.
Quá cay … Anh nhủ thầm.
****
Ám thị: là quá trình tác động một cách trực tiếp hay gián tiếp lên tâm lý con người nhằm mục đích điều khiển người bị ám thị thực hiện những yêu cầu nhất định. Còn trong trạng thái bị ám thị, khả năng nhận thức, phê phán (xem xét và nhận định), phân tích đối với nội dung ám thị bị giảm đi rõ rệt. Phương tiện được sử dụng trong ám thị có thể là ngôn ngữ và phi ngôn ngữ (cử chỉ, điệu bộ, nét mặt…).