Tăng Dĩ Nhu thu dọn đồ đạc xong xuôi cũng đã đến giờ tan tầm, cô ra khỏi cổng Cục cảnh sát liền nhìn thấy chồng Kha Mẫn đến đón. Cô tiến đến chào hỏi một câu rồi chuẩn bị rời đi.
“Tiểu Tăng, không phải em trọ ở ngoại thành phía Tây sao, nhà anh chị cũng đi ngang khu đó, anh chị đưa em về!” Kha Mẫn nhiệt tình.
Tăng Dĩ Nhu vội chối từ, ở cảnh cục đối với ai cô cũng đều khách sáo như vậy, không thân thiết với một ai. Lần trước cùng nhau đi nghỉ mát coi như là cô đã thoải mái lắm rồi. Gần đây, cô còn đồng ý lời mời đến hình sự dự họp, trong đó chỉ có hai nữ cảnh viên nên coi tiếp xúc nhiều hơn một chút.
Kha Mẫn kéo kéo tay Dĩ Nhu: “Đừng ngại, tiện đường mà … đâu có tốn xăng!”
“Thật sự không cần, trạm xe buýt ở phía trước rồi, xe đến liền thôi chị!” Tăng Dĩ Nhu mở lời từ chối, cố gắng thoát khỏi sự lôi lôi kéo kéo của Kha Mẫn.
“Ngồi xe buýt vừa đông đúc, vừa lề mề” Kha Mẫn sống chết không chịu buông tay, “Trên xe anh rể và chị ngồi phía trước, một mình em ngồi hàng ghế sau, vô cùng rộng rãi. Sao em khách sáo như vậy … coi chị Mẫn đây là người ngoài? Em đó … Cái gì cũng tốt, làm việc thì nghiêm túc, gương mặt xinh đẹp, chỉ là quá hiếu thắng. Có chuyện gì cứ nói, chị Mẫn sẽ giúp em, không giúp được cũng sẽ tìm được người hiệp trợ.”
“Lên đây đi, tiện đường, không phiền chút nào!” Chồng của Kha Mẫn cũng thò đầu ra, cười cười bắt chuyện.
Tăng Dĩ Nhu nếu còn từ chối thì thật sự không lễ phép, nhưng cô không muốn lên một chút nào.
“Bác sĩ Tăng, tôi có việc muốn tìm cô!” Thanh âm Khúc Mịch đột nhiên từ phía sau vang lên.
Nghe thấy giọng anh như chết đuối vớ được phao cứu hộ, quay lại nhìn Khúc Mịch đứng cách đó không xa. Anh mặc chiếc áo khoác màu xám đậm, quàng chiếc khăn caro màu trắng đen, đứng lặng yên ở đó trông không khác nam chính trong mấy bộ phim thần tượng.
“Chúng ta tăng ca riết thành quen, bác sĩ Tăng bây giờ tiếp tục làm việc không có vấn đề gì chứ?”
“Dĩ nhiên không thành vấn đề!” Tăng Dĩ Nhu sẵn sàng đáp ứng, xoay qua vợ chồng Kha Mẫn: “Xin lỗi! Lần này không thể đi cùng anh chị. Cám ơn anh chị!”
Nghe đến đây Kha Mẫn mới chịu lên xe, vẫy tay chào tạm biệt. Xe khởi động, đi lướt qua Tăng Dĩ Nhu cùng nửa câu nói dở dang: “Hai người bọn họ trông thật xứng đôi … Đáng tiếc ….”
‘Đáng tiếc Khúc Mịch đã có bạn gái!’
Tăng Dĩ Nhu có thể đoán luôn được vế sau. Người đàn ông tên Khúc Mịch này là người cao ngạo, trò chuyện không ai có thể nắm bắt được, người xứng với anh thật sự không có nhiều. Tăng Dĩ Nhu cảm giác mình và Khúc Mịch trời sinh hợp nhau. Mỗi ngày cùng nhau làm việc là đều luận bàn về xác chết, tình cờ nói chuyện với anh cũng chỉ là vấn đề này.
Kha Mẫn quen làm mai làm mối, chỉ cần thấy nam thanh nữ tú là cô ta đứng ra tác hợp. Vừa rồi Tăng Dĩ Nhu sống chết không muốn lên xe cũng vì điểm này.
Lần trước anh Lý kia cũng là do Kha Mẫn giới thiệu, không thành công lại khiến cho cô ta càng thêm quyết đông nhất định cả quyết phải thành công giới thiệu được một người cho Tăng Dĩ Nhu.
Cũng may thời gian vừa rồi loay hoay vụ án Mã Gia Câu rồi đến vợ chồng Lệ Trường Phong, nếu không chắc tối ngày Tăng Dĩ Nhu bị Kha Mẫn ép đi xem mắt.
“Sao vậy? Còn không cảm tạ ơn cứu mạng ư?” Khúc Mịch ra bộ dạng ân nhân.
“Không phải có công việc muốn bàn à?” Tăng Dĩ Nhu sửng sốt, lập tức phản bác: “Kha Mẫn muốn đưa tôi về, lại bị anh phá hư. Bây giờ chỉ còn cách chen chân lên xe buýt, anh còn muốn tôi cảm ơn anh ư?”
“Nghĩ một đằng làm một nẻo! Nào nào để tôi đoán tại sao cô lại từ chối thiện ý của Kha Mẫn …” Khúc Mịch nhìn chằm chằm Dĩ Nhu khiến cô cảm giác không thoải mái.
“Đừng dùng ánh mắt đối phó tội phạm ấy đặt lên người tôi, nói chuyện nhẹ nhàng lại càng không thích hợp với tôi!” Tăng Dĩ Nhu khẽ nhíu mày: “Chỉ là … tôi không muốn chị Mẫn can thiệp vào chuyện tình cảm của tôi, không thích chị ấy giới thiệu bạn trai giúp tôi. Tôi khá phản cảm với những hành động ấy, điều này cũng bình thường thôi.”
“Đâu có ai nói cô không bình thường, chỉ là hơi mẫn cảm. Có lúc cô càng muốn chứng minh thì lại càng cho thấy tận sâu trong nội tâm cô cô quạnh và khát khao.” Ánh mắt Khúc Mịch nhìn cô trở nên thâm sâu.
Tăng Dĩ Nhu nghiêng người: “Thật ngại quá Đội trưởng Khúc, tôi đi trước!”
“Thay cô giải vây là một chuyện … Thật ra tôi có việc muốn bàn với cô”, câu này của Khúc Mịch thành công khiến Dĩ Nhu dừng bước: “Tuy nhiên đã đến giờ ăn tối, chúng ta vừa ăn vừa nói. Lần trước cô mời tôi còn chưa trả lễ.”
“Anh nhất định phải vừa ăn vừa nói chuyện à?” Tăng Dĩ Nhu bình tĩnh, ánh mắt đượm ý cười.
Sát bên Cục cảnh sát có một nhà hàng Nhật Bản, hai người tìm một gian phòng riêng rồi ngồi xuống.
“Beefsteak bò Kobe?” Khúc Mịch liếc thực đơn: “Chính tông?”
Tăng Dĩ Nhu liếc nhìn, 888 tệ, quá đắt! Nhưng nghe nói bò Kobe là loại bò nổi tiếng nhất thế giới, là đặc sản của Nhật Bản, thường thường xuất hiện trên các bàn tiệc chiêu đãi của giới thượng lưu. Hương vị không ngấy, vào miệng là tan ra khiến thực khách không thể dừng đũa. Đáng tiếc …
“Chính tông, không đúng không lấy tiền.” Anh phục vụ mau mắn đáp lời: “Nhà hàng chúng tôi nổi danh với món Beefsteak bò Kobe nướng than, bao nhiêu khách ở xa cũng phải ghé qua đây ăn một lần. Hôm nay hai vị thật may mắn, chứ ngày thường muốn ăn cũng không được.”
“Tôi nhớ bắt đầu từ năm 2001 trong nước đã có lệnh cấm nhập bò Kobe. Nếu đây là giả, bữa này khỏi trả tiền; còn nếu là thật, vậy mời ông chủ các anh đến Cục cảnh sát uống trà!” Khúc Mịch trịnh trọng nói.
Anh phục vụ há hốc mồm, tựa như chưa từng bao giờ gặp qua vị khách như thế này.
“Quý khách, món Beefsteak bò Kobe nướng than không phải dùng bò Kobe nhập khẩu”, anh ta vội vàng giải thích: “Chỉ là chúng tôi mời hẳn đầu bếp từ Nhật, các gia vị đều được nhập khẩu từ Nhật Bản, tuy rằng thịt bò không đẳng cấp như bò Kobe như mùi vị không hơn kém nhau là mấy, chắc chắn quý khách và bạn gái sẽ quay lại lần thứ hai.”
“Chúng tôi không phải …” Tăng Dĩ Nhu vừa định lên tiếng giải thích mối quan hệ của hai người bọn họ thì Khúc Mịch xen ngang.
Anh gập quyển menu lại, nở nụ cười … Dáng vẻ trái ngược hoàn toàn với bộ dáng làm khó làm dễ vừa rồi: “Vậy cho hai phần bò beefsteak, hai phần canh.”
Anh phục vụ lập tức đáp ứng, nhanh chân ra ngoài, sau đó bưng mâm trà trở vào.
Khúc Mịch rót trà vào hai tách, nâng lên mũi ngửi ngửi qua một chút rồi mới nhẹ nhàng nhấp một ngụm thưởng thức.
Nhìn cách anh uống trà khá sành sỏi, Tăng Dĩ Nhu thì đơn giản hơn, bưng tách trà một hơi cạn sạch, Nước trà cũng là nước, khát thì uống, không khát thì mắc gì phải cùng nó dây dưa.
Món ăn mau chóng được phục vụ, quả nhiên hương thơm mê người. Tăng Dĩ Nhu cầm dao trên tay, cắt vài đường cực kỳ chuyên nghiệp, nhìn kỹ bên trong miếng thịt vẫn còn tơ máu.
“Đội trưởng Khúc! Thật giống như đang giải phẫu cơ thể con người vậy” Cô bật cười: “Thịt bò beefsteak cũng như nghiệm thi vậy, đặc biệt thi thể đã chết lâu. Bên trong cơ thể máu đã khô, một dao cứa xuống, máu không chảy chỉ xuất hiện những vết lằn theo vệt cắt của dao.”
Cô vừa nói vừa cắt thịt bò thành từng miếng, rồi ngẩng đầu lên nhìn Khúc Mịch: “Đội trưởng Khúc tôi cắt giúp anh nhé! Đây là nghề của tôi!”