Tăng Dĩ Nhu nuốt giận, ăn qua loa vài miếng; đợi cô ăn xong Khúc Mịch đứng dậy thu dọn bát đĩa.
“Cô mời cơm nên tôi phải rửa chén. Rất công bằng!”
“Anh chỉ có dùng phòng khách nhà tôi mà thôi, làm sao có thể để anh làm vậy?” Tăng Dĩ Nhu cao giọng.
“À! Cô không cần ngại!” Anh vừa đi về phía nhà bếp vừa nói, “Vừa rồi tôi chưa trả tiền, tôi nghĩ nhất định ông chủ sẽ ghi sổ tên cô!”
Hả??? Nghe đến đây Tăng Dĩ Nhu ngẩn người, một lúc sau cô vò đầu bứt tóc … Người đàn ông này thuộc thể loại gì đây?
Xoảng!
Trong phòng bếp vang lên âm thanh chén dĩa bể!
Tăng Dĩ Nhu vội vã chạy vào, nhìn thấy chiếc chén hoa bằng sứ cô thích nhất bị vỡ thành nhiều mảnh trên mặt đất, còn trong chậu rửa chén có rất nhiều bọt, thơm nồng mùi xà bông rửa chén.
Anh khẽ nhíu mày, giọng ảo não: “Cô biết đó …. Tôi ở bệnh viện tâm thần suốt ba năm …”
“Ok! Tôi hiểu, mỗi ngày anh chỉ có ăn và uống. Đến khi được chuyển lên lầu trên, anh bị trói chặt hai tay, không thể động đậy, hằng ngày đều nhờ điều dưỡng đút cơm, cho uống nước. Vì lẽ đó … không phải anh cố ý!” Tăng Dĩ Nhu cắt ngang lời giải thích của anh.
“Cô hiểu là được rồi!” Anh hài lòng gật đầu, sau đó dĩ nhiên quay ra phòng khách, ngồi xuống xem tivi và ăn nửa quả xoài còn lại.
Khúc Mịch chỉ vào trong bếp chưa đầy hai phút làm sao có thể biến bếp nhà cô thành ra thế này? Trên bồn rửa chén đầy nước xà bông, khăn lau bàn thì nửa trong nửa ngoài khiến cho nước theo dòng nhỏ tỏng tỏng xuống đất, chảy lênh láng ra sàn, dấu chân đầy nước kéo ra đến tận ngoài phòng khách, chiếc chén hoa vỡ tan tành.
Tăng Dĩ Nhu cố gắng nuốt giận, nhanh tay dọn dẹp sạch sẽ. Khi cô lau vết chân đến phòng khách thì phát hiện ai đó đã ngủ khò khò trên ghế sofa.
Mấy bữa nay vì vụ án của vợ chồng Lệ Trường Phong nên hầu hết các thành viên trong đội hình sự đều phải tăng ca. Vì Lệ Trường Phong là ông chủ lớn, mối quan hệ rất rộng, nên việc điều tra khó khăn hơn gấp nhiều lần.
Khi bọn họ tìm đến Wanda, phát hiện sau khi vợ chồng Lệ Trường Phong chết không lâu hắn cũng mất tích.
Điều tra thẻ ngân hàng và thẻ căn cước của Wanda phát hiện nghi phạm chưa từng mua vé xe lửa, vé máy bay, cũng không dùng thẻ căn cước đăng ký khách sạn hay nhà trọ.
Khúc Mịch kết luận hắn chưa trốn xa, yêu cầu cảnh sát giao thông hiệp trợ bố trí chốt chặn ở các giao lộ, nếu phát hiện ra Wanda, ngay lập tức bắt người. Anh liên lạc bên công an thành phố Lâm nhờ bên đó trợ giúp.
Có lẽ chẳng bao lâu Wanda sẽ sớm sa lưới. Tuy nhiên Tăng Dĩ Nhu cảm thấy hắn không phải là hung thủ sát hại vợ chồng nhà họ Lệ. Cô chỉ nghĩ đơn giản, một người đứng lên vì các nhân viên để phản đối chính sách của tập đoàn Lệ Thị thì làm sao có thể uất hận đến mức giết người rút máu, lại còn làm chuyện biến thái với xác nạn nhân nữ?
Nhưng cảnh sát phá án phải cần có chứng cứ, bây giờ hắn vẫn là nghi phạm lớn nhất, chỉ có thể tìm ra hắn mới được.
Một bên gia tăng truy bắt Wanda, bên kia tiếp tục điều tra các mối quan hệ của hai vợ chồng Lệ Trường Phong. Cảnh lực không đủ, Khúc Mịch ban ngày điều tra, ban đêm nghiên cứu tư liệu vụ án, mấy bữa nay ngủ không đủ giấc.
Người đàn ông trước mắt cô đây đang ngủ rất say, quầng mắt hơi thâm. Tăng Dĩ Nhu đột nhiên nhớ đến từ khi anh rời khỏi bệnh viện tâm thần đã sắn tay vào giải quyết vụ án. Ở một nơi như vậy, anh có thể ăn ngon ngủ yên không? Anh không quan tâm bản thân, nhưng người nhà cũng mặc kệ anh sao?
Người nhà? Hình như anh chưa bao giờ nhắc đến gia đình, giống như chỉ có một mình. Không lẽ anh là cô nhi giống cô? Nếu không là cô nhi thì cũng là dạng đơn độc như thế, chứ nếu không ai lại có thể nỡ lòng nhìn người thân mình ở trong bệnh viện tâm thần ba năm mà không động lòng?!!
Nghĩ đến đây, Tăng Dĩ Nhu dấy lên cảm giác đồng bệnh tương liên, lại một lần nữa tha thứ mọi lỗi lầm của anh.
Cô vào phòng ngủ lấy chiếc mền mỏng đắp lên người Khúc Mịch, sau đó về phòng làm việc. Cô mở máy ghi âm, nghe đi nghe lại nhiều lần quá trình mình nghiệm thi, rồi coi lại tất cả bức ảnh chụp tại hiện trường.
Tăng Dĩ Nhu làm pháp y đã nhiều năm nhưng chưa từng tiếp xúc qua vụ án như vậy. Cô có thể xác định kết quả nghiệm thi rất chuẩn xác, nhưng những chỗ mâu thuẫn kia lại không cách nào giải thích.
Không biết qua bao lâu, cô từ từ ngủ thiếp đi. Đến khi tỉnh dậy thì trời đã sáng.
Oạch!!! Trong nhà còn một người đàn ông! Ngay lập tức cô vọt ra bên ngoài, trên ghế sofa chỉ còn chiếc mền được gấp gọn, không có ai.
Trong nhà bếp tỏa hương thơm thoang thoảng, cô chạy vào. Trên bàn bếp hỗn loạn, bên cạnh có một tờ giấy.
“Tôi ăn còn dư!”
Tăng Dĩ Nhu dở khóc dở cười.
Cô mở nắp nồi thủy tinh, cháo còn nóng hổi, bên trong còn bỏ thêm cải, cà rốt, phía trên còn có hành lá.
Dĩ Nhu nếm thử một muỗng, vừa ăn, cháo mềm mịn, ngọt thơm, cho vào miệng là tan! Rất ngon! Xem ra người tốt chắc chắn được đền đáp, đang tận hưởng sung sướng, cô chợt liếc nhìn bên cạnh, đồ đạc lung tung, đưa mắt nhìn sàn nhà, trong lòng lại phiền muộn.
Chỉ là nấu cháo thôi mà … Sao giống đánh trận thế này? Dĩ Nhu đành bỏ muỗng xuống, thu dọn bãi chiến trường. Đến khi đổ rác vào thùng cô chợt phát hiện … Bên trong đầy cháo nấu hư … Mùi khê, khét bốc lên nồng nặc.
Oài! Bữa sáng này chi phí quá cao … thật sự quá cao! Tăng Dĩ Nhu khóc không ra nước mắt, âm thầm liệt Khúc Mịch vào dạng nhân vật không được hoan nghênh nhất.
Đến Cục cảnh sát vừa trông thấy Khúc Mịch là cô quay đầu đi, chỉ nghe phía sau truyền đến đoạn đối thoại.
“Ồ! Sao tay Đội trưởng Khúc lại bị phỏng?”, Kha Mẫn là bà nội trợ nên nhìn thấy vệt đỏ trên tay anh là để ý ngay tức khắc.
Khúc Mịch không nói tiếng nào, mở lòng bàn tay, lại nghe Kha Mẫn la lên: “Vết bỏng phồng rộp lên rồi, còn bị đứt tay nữa! Đội trưởng Khúc cuối cùng là anh bị làm sao?”
“Nấu cháo!”, Khúc Mịch oán thán … Bước chân Tăng Dĩ Nhu khựng lại.
“Một người đàn ông mà phải xuống bếp thì thật sự là quá khó!”, Kha Mẫn là phụ nữ truyền thống, cho răng người đàn ông chỉ cần kiếm tiền nuôi gia đình, còn chuyện nấu nướng giặt giũ là của phụ nữ, “Đội trưởng Khúc nên cân nhắc chuyện có bạn gái đi. Dựa vào điều kiện của anh, phụ nữ đứng xếp hàng dài cho anh lựa chọn. Nên có người chăm sóc anh đỡ phải xuống bếp!”
Có bạn gái? Một người hẹp hòi, độc miệng, kiêu ngạo như anh ai có thể chịu được!
Không tiếp xúc anh sẽ không biết, còn tôn anh làm thần tượng. Thử một lần đi … trong nháy mắt tan biến hết.
“À! Tôi có bạn gái rồi!”
Dĩ Nhu ngẩn người, lập tức quay đầu nhìn anh, đối diện với ánh mắt thâm sâu của Khúc Mịch.
Có bạn gái rồi mà vẫn qua nhà cô ăn ăn uống uống … Kỳ cục! Thế nhưng cô cũng cực kỳ tò mò không biết bạn gái Khúc Mịch sẽ là người phụ nữ thế nào mới có thể chịu được anh?
“Có bạn gái rồi ư??? Khi nào đưa qua đây cho mọi người diện kiến nhé!” Kha Mẫn hứng thú: “Tôi đoán cô ấy rất xinh đẹp … thế mới xứng với Đội trưởng Khúc!”
“Dung mạo … không khó coi! Mọi người còn rất nhiều cơ hội để gặp cô ấy, không cần hấp tấp. Cô ấy hay khó chịu, mắc bệnh sạch sẽ, không thích nấu cơm, nói chuyện không khéo …”
Trời … Còn có người lại đi miêu tả bạn gái mình như thế sao? Thật sự Tăng Dĩ Nhu muốn xông lên hỏi anh… ‘Rốt cục anh thích cô ấy ở điểm nào?’