Mạnh Triết trông thấy hai người xuống xe, chào một tiếng rồi báo cáo tình hình, không còn mang theo vẻ cợt nhả khi còn ở trong khu du lịch.
Đừng nhìn anh ta ngày thường cà lơ phất phơ, lúc phá án cực kỳ nghiêm túc, là một người cảnh sát khá cẩn thận và tỉ mỉ.
“Đội trưởng Khúc, hai thi thể vẫn giữ nguyên vị trí, Lưu Uyển Như đã đến, vẫn chưa sắp xếp cô ta đi nhận diện, những người khác nhà họ Lệ đang trên đường đến đây.” Khúc Mịch rảo bước về phía trước, Mạnh Triết đi theo bên cạnh báo cáo.
Thi thể đều ở lầu một, Lưu Uyển Như ngồi ở đại sảnh tầng trệt, Kha Mẫn ngồi bên cạnh chăm sóc cô ta. Sắc mặt Lưu Uyển Như trắng bợt, bàn tay cầm tách trà khẽ run.
Lục Ly từ trên lầu một bước xuống đi về phía cô ta an ủi vài ba câu: “Nếu như những người trong nhà họ Lệ có thể xác định được thân phận nạn nhân, theo trình tự em không cần đến nhận diện. Việc do em quyết định, không cần sợ!”
“Vâng!”, cô ta ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ, vẻ mặt hoảng hốt.
Một người phụ nữ yếu đuối luôn kích thích sự bảo vệ và che chở của cánh mày râu.
Đều là phụ nữ, người ta nghe đến tử thi thì cả người run bần bật, còn bản thân Tăng Dĩ Nhu vừa nghe hai từ thi thể thì tinh thần trở nên phấn chấn, sao lại khác nhau như thế chứ? Chẳng trách cô chẳng có ai theo đuổi, còn người ta được gả vào nhà giàu, có mối tính đầu che chở trăm bề.
Tăng Dĩ Nhu liếc mắt nhìn Lưu Uyển Như, cô ta khẽ nhíu mày, nước mắt thi nhau tuôn trào. Cô ta rút một chiếc khăn tay màu trắng, phía góc khăn thêu một nhành hoa lan, nhẹ nhàng lau khóe mắt hai lần, động tác cực kỳ ưu nhã.
Một làn hương thơm lan tỏa nhẹ nhàng phảng phất xung quanh.
Đây mới là người phụ nữ cốt cách, giơ tay nhấc chân đều tỏa khí chất sang quý.
Tăng Dĩ Nhu nhủ thầm bản thân cô chắc chắn không bao giờ học được, cô và cô ta không cùng chung một con đường!
“Bác sĩ Tăng! Đến thư phòng trước, sau đó qua phía nhà tắm.” Khúc Mịch đứng trên lầu nhìn xuống.
Tăng Dĩ Nhu vội vàng cầm theo thùng y cụ đi lên, vừa đến cầu thang đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Cô đi giày chuyên dụng, đeo bao tay, sau đó mới bước vào trong, cẩn thẩn tránh các vết máu trên sàn.
Nạn nhân đã được đặt nằm ngang dưới đất. Vết máu đã khô đọng thành một vũng lớn trên chiếc bàn làm việc của chủ tịch Lệ, trền nền nhà cũng có. Chân bàn cũng vương vết máu. Ắt hẳn khi ấy nạn nhân nằm nhoài trên bàn, động mạch bị cắt đứt dẫn đến mất máu quá nhiều, chảy dài từ trên bàn xuống nền đất.
Quả nhiên cô phát hiện trên cổ tay ông ta có một vết cắt rất sâu, tuy nhiên cô không cho đây là nguyên nhân chính dẫn đến tử vong.
“Nạn nhân bị một dao đâm trước ngực, ngay chính giữa tim, là vết thương trí mạng. Hung thủ ra tay rất chuẩn xác, không loại trừ trường hợp đã bỏ thuốc mê từ trước, điều này cần phải tiến hành giải phẫu mới có thể xác định.” Tăng Dĩ Nhu vừa kiểm tra vừa ghi âm lại.
Đây là thói quen của cô, sau khi xong việc sẽ nghe lại thêm một lần tránh bỏ sót manh mối.
“Vết thương nơi cổ tay nạn nhân tạo thành khi nào?” Khúc Mịch đứng bên cạnh.
“Căn cứ phần huyết dịch đọng lại, hẳn là được tạo thành sau khi bị đâm ở ngực không lâu sau đó.” Tăng Dĩ Nhu khẳng định, “Vết thương vùng ngực và tay cách nhau khoảng nửa tiếng!”
Nạn nhân bị đâm trúng tim, một nhát đoạt mạng, nửa tiếng sau cắt cổ tay để mất máu, không để nạn nhân chết trong đau đớn. Hắn làm như vậy có mục đích gì? Hay chăng chỉ là sở thích?
Cô dịch chuyển thi thể một chút, cẩn thận kiểm tra: “Căn cứ vào độ ấm thi thể và vết hoen tử thi*, nạn nhân tử vong cách đây khoảng mười hai tiếng.”
* Hoen tử thi là những điểm hoặc mảng sắc tố xuất hiện sau khi chết, do sau chết máu không đông và dần dần đọng lại ở những vùng thấp của tử thi.
Khúc Mịch nhìn đồng hồ, bây giờ là một giờ ba mươi phút, như vậy nạn nhân chết trong khoảng một giờ rạng sáng nay.
Chính giữa phòng đọc sách có một mảng máu lớn, và vết lôi kéo dài đến cửa, ra phía hành lang tới căn phòng phía cuối cùng.
Đây là phòng ngủ chính, trong phòng có nhà tắm. Nạn nhân Hà Ngọc Phượng quay lưng về phía cửa, quỳ gối trước bồn tắm, một vũng máu đọng phía ngoài.
Hai tay bà ta bị bẻ quặt ra phía sau, và bị trói bằng dây thừng; đầu cắm xuống bồn tắm đầy nước. Trên bắp đùi cắm một cây dao găm, toàn bộ lưỡi dao bị đâm rất sâu, chỉ lộ chuôi dao ra phía ngoài.
Lục Ly hướng dẫn cho phòng giám chứng chụp ảnh xong xuôi mới đặt thi thể nằm ngang xuống mặt đất.
“Khoang miệng và mũi có nhiều bọt trắng, vùng cổ xuất hiện vết hoen tử thi màu đỏ nhạt. Môi bầm tím, vùng da xung quanh nổi những hạt sần như da gà, mô mắt có tình trạng xuất huyết. Khả năng nạn nhân bị đâm một dao, không thể phản kháng và chạy trốn, sau đó bị trói lại lôi từ thư phòng về đây, rồi ấn xuống bồn tắm, ngạt nước mà chết.” Tăng Dĩ Nhu tháo găng tay, “Công việc tôi xong rồi, chi tiết sẽ có sau khi nghiệm thi.”
“A …”, cô đột nhiên thốt lên một tiếng: “Hạ thân nạn nhân có chất dịch trắng, cần phải tiến hành lấy mẫu xét nghiệm!”
Khúc Mịch nghe thấy thế khẽ chau mày, gương mặt trầm tư.
“Ba! Ba! Ba!”
Bên ngoài có tiếng gào thét, kế đến là tiếng ngăn cản của Hách Minh, người đó nổi giận đùng đùng: “Người chết bên trong là ba của tôi, anh dựa vào đâu không cho tôi vào trong? Ba! Ba! Ai tàn nhẫn giết chết ba? Con nhất định tìm được hung thủ, báo thù cho ba!”
Khúc Mịch đi ra ngoài, cuối hành lang xuất hiện hai nam một nữ. Gương mặt bi thương và kích động là người đàn ông còn khá trẻ. Anh ta mặc âu phục, giày da bóng lưỡng, trên cổ tay là chiếc đồng hồ phiên bản có giới hạn, cà vạt đã được nới lỏng.
“Anh ba! Anh đừng làm quá! Đừng giả bộ lấy lòng của người khác”, người phụ nữ đứng phía sau vẻ mặt khá thiếu kiên nhẫn, cầm điện thoại di động trên tay, thỉnh thoảng lại chạm chạm màn hình một hai cái, “Ba chết hợp ý anh còn gì? Ông sẽ không chia hết tài sản cho anh hai! Ba không kịp lập di chúc, tài sản nhà họ Lệ bây giờ sẽ được chia đều cho ba người chúng ta.”
“Vào lúc này mà cô vẫn có thể nói được những câu này thì quả thật không bằng cầm thú. Người bên trong là ba của chúng ta đó!” Nhị thiếu gia nhà họ Lệ quay sang mắng em gái một tiếng.
“Tôi biết mình là người thế nào không cần rống lên như vậy!” Cô ba nhà họ Lệ, Lệ Lăng trợn mắt, tỏ vẻ khinh thường, cười lạnh một tiếng: “Trong phòng tắm còn có xác con mụ phù thủy, mẹ kế dấu yêu của chúng ta, diễn tuồng thì phải diễn đủ bộ, sao anh không vào trong nhìn một cái? Lát nữa sẽ có phóng viên từ bốn phương tám hướng ùa vào, anh nhớ chừa chút sức còn diễn kịch trước mặt bọn họ!”
Hách Minh quan sát và đánh giá một hai người bọn họ đối đáp.
Lệ Lăng hừ một tiếng: “Ba chúng tôi ở ngoài có tiểu tam tiểu tứ, sinh đứa này đứa kia, chỉ có anh hai mới là con đích tôn của dòng họ! Tuy nhiên ba tôi là người biết chịu trách nhiệm, đón tất cả mấy đứa con về nuôi, còn mẹ đẻ thì cho một số tiền lớn rồi đuổi đi!”
“Lăng! Đừng nói nhăng nói cuội!”, người đàn ông anh tuấn đứng phía sau lưng cô ta nhẹ giọng nhắc nhở.
“Sợ gì chứ? Mình không nói cảnh sát cũng điều tra ra được. Hơn nữa, chuyện này chẳng phải là bí mật gì. Nếu không phải ba có nhiều tiền chặn họng bọn phóng viên, nhà báo, thì chắc chúng đã đăng rầm trời từ lâu. Nhưng chỉ là bịt tai trộm chuông, bên ngoài tin đồn bay khắp làng khắp ngõ, ai mà không biết! Bây giờ ba chết rồi, những việc này chẳng thể nào bưng bít được nữa. Nói không chừng, ngày mai bọn tạp chí thẳng thừng đưa tin lên trang nhất ấy chứ!” Cô ta nhướn mày, vênh vênh tự đắc.
Người đàn ông kia không lên tiếng, gương mặt tỏ vẻ bất lực, nhìn ra được tiếng nói của anh ta không hề có phân lượng.
Nếu như đoán không sai, người này là con rể nhà họ Lệ, chồng của Lệ Lăng, Từ Gia Dư!