Nick ‘Mao Sơn Đạo Sĩ’ bạn bè và bài đăng mạng không nhiều, hiều bài đăng, cũng có nhiều người xem qua rồi thôi .
Tăng Dĩ Nhu đọc đi đọc lại, đại thể nội dung chính của bài viết là khen ngợi sự mê tín của phong kiến, thế nhưng đọc đến mấy dòng cuối cùng cô không khỏi nhíu mày.
“Bí thuật mượn hồn là chuyện ít có người biết, những không phải là không có. Lấy hồn của đứa bé trai và bé gái sinh vào ngày xấu tháng xấu năm xấu giờ xấu, kết hợp với trận pháp có thể giúp người gần chết tăng thêm tuổi thọ.” Đường Ninh đọc lên, “Ồ! Lâu ngày không vào, hắn lại có bài mới đây! Mã Gia Câu mặc váy đỏ, trên đầu châm kim, phía dưới khóa sắt chính là vì để lấy hồn phách của nó. Ôi! Lần này càng bạo hơn!” Vừa nói Đường Ninh vừa kéo xuống dưới.
Theo tin một vị lãnh đạo cấp cao Bộ XX được chẩn đoán đang trong giai đoạn ung thư thời kỳ cuối. Ông ta không tiếc bỏ nhiều tiền tìm đạo sĩ làm đạo pháp, không tiếc giết hại những đứa bé vô tội, mục đích để mượn hồn. Mấy ngày trước, bác sĩ làm một cuộc giải phẫu cho vị lãnh đạo kia, phát hiện u trong cơ thể của ông ta là u lành, giải phẫu rất thành công.”
Tăng Dĩ Nhu liếc nhìn Khúc Mịch, rồi quay sang Đường Ninh: “Tay ‘Mao Sơn đạo sĩ’ hẳn là người bằng xương bằng thịt, nếu tìm ra hắn thì tốt quá!”
“Không thành vấn đề!”, Đường Ninh ngồi xuống, đem laptop đặt lên đùi, một lát sau đã tra ra IP của ‘Mao Sơn đạo sĩ’, “Người đăng ký IP này tên Lưu Minh, địa chỉ là thôn Tân Hoa, số 175, khu ba.”
Không ngờ Đường Ninh này lại là một cao thủ IT, đúng là không thể ‘Trông mặt mà bắt hình dong’.
Khúc Mịch quyết định đi điều tra, Đường Ni đòi đi cho bằng được, nói rằng cô ta cũng có công lao. Không còn cách nào khác đành phải đưa cô ta theo.
“Không phải hai người sẽ mặc cái này ra ngoài luôn chứ?”, Khúc Mịch liếc nhìn hai người bọn họ.
Tăng Dĩ Nhu cúi đầu nhìn, không biết dây cột áo choàng tắm tuột ra từ lúc nào, bộ bikini trên người cô hoàn toàn lộ rõ.
Cô ngay lập tức cột lại dây áo, đi thẳng vào phòng vệ sinh, thay xong quần áo ra ngoài nhưng khuôn mặt cô vẫn nóng phừng phừng.
Thôn Tân Hoa cách khu này không xa, ba người lái xe khoảng mười phút là đến. Bọn họ tìm đến nhà của Lưu Minh, cửa mở, mọi người giới thiệu thân phận.
Lưu Minh khoảng ba mươi tuổi, trong phòng không có đồ dùng nào của phụ nữ, khả năng là một người độc thân.
Vẻ mặt hắn khá khó chịu, hùng hùng hổ hổ: “Tôi trên mạng phát biểu một vài câu, mấy người cũng khiến tôi mất việc rồi, còn muốn gì nữa chứ? Cứ túm lấy như vậy tôi cũng không sợ, dù sao cũng là lưu manh, đi đâu mà không được!”
Mấy người chuyển lời cho hắn đừng ép người quá đáng, thỏ cuống lên cũng cắn người. Tôi đã ghi âm cuộc nói chuyện trước đây của các người rồi, cất ở một nơi bí mật. Chỉ cần tôi xảy ra bất cứ chuyện gì, ghi âm này sẽ được phát tán trên internet!”
“Chúng tôi là cảnh sát điều tra vụ án Mã Gia Câu, không phải là nhóm người mà anh vừa nhắc đến.” Khúc Mịch lên tiếng. Hắn ta ngẩn người, lập tức quay đầu.
“Tôi không biết gì hết, các người đi đi!”
“Lưu Minh, có thể anh không tin chúng tôi, không tin rằng xã hội này còn có hai từ ‘Công lý’; thế nhưng anh sẽ tin nhất định có báo ứng! Chúng tôi đến đây tìm anh không phải là ‘Nhân quả tuần hoàn’ sao?”, Tăng Dĩ Nhu cố gắng thuyết phục hắn, để hắn có thể nói ra người đã đe dọa mình.
Tuy nhiên Lưu Minh vẫn nhất quyết không nói: “Các người không cần mất thời gian, các người không biết là một chuyện tốt. Tôi chỉ muốn ngay lập tức rời khỏi đây, có thể trở về cuộc sống yên bình như trước kia.”
“Anh luôn bị đe dọa, anh nghĩ mình có thể bình an sống sót sao?”, Tăng Dĩ Nhu gặng hỏi.
“Hừ!”, hắn cười gằn một tiếng, “Sống tạm bợ tuy rằng rất khó khăn, nhưng không bị sai khiến. Chờ xem, ông trời cũng sắp chú ý đến hắn rồi.” Dứt lời hắn quay gót đi khỏi.
Chủ nhà đi rồi, ở đây còn có tác dụng gì nữa chứ? Ba người đành quay về khu du lịch.
“Lãnh đạo Bộ cấp cao mắc bệnh nan y, vừa làm xong giả phẫu … Tin này rất chi tiết, có thể dễ tìm!”, Đường Ninh mở laptop, ngón tay gõ liên tục trên bàn phím.
Một lát sau hai mắt cô ta sáng lên một cái: “Rồi rồi! Thôi xong …” Cô ta chưa kịp nhìn chữ trên màn hình thì toàn bộ trang web chuyển thành màu đen.
Chờ đến khi cô vào lại internet lần thứ hai, trên màn hình hiện ra dấu chấn than và quân hiệu. Phía trên ghi rõ cô ta sử dụng thao tác phi pháp, hiện tại đang nằm trong sự quản lý của cảnh sát.
“Ối chết! Có khi nào em bị bắt đi luôn không?”, cô ta sợ hãi, nắm lấy ống tay áo của Khúc Mịch: “Anh trai Khúc, anh bảo vệ em được không?”
Khúc Mịch giơ cánh tay lên, né tránh sự đụng chạm của cô ta, nhíu nhíu mày ra vẻ ghét bỏ.
Anh mắc bệnh sạch sẽ, đặc biệt rất ghét người khác chạm vào mình, chuyện này toàn Cục cảnh sát ai cũng biết.
“Dĩ Nhu! Em sẽ không bị giết người diệt khẩu chứ?”, Đường Ninh chẳng thèm quan tâm phản ứng của Khúc Mịch. Cô ta trợn tròn mắt, gương mặt đầy sợ hãi, ôm chặt Tăng Dĩ Nhu.
Cô ta ôm eo Tăng Dĩ Nhu, đầu sượt sượt trong ngực, giống như một chú mèo nhỏ làm nũng. Tăng Dĩ Nhu nổi hết da gà. Cô không quen có người thân cận như vậy, mà cũng chẳng có ai dám gần cô đến mức nó.
Hoặc là do cô không quen trò chuyện với mọi người, sinh lãnh cảm; cũng có thể là bởi cô là pháp y, chỉ quen hằng ngày tiếp xúc với người chết.
“Chị Tăng Dĩ Nhu, tối nay em ngủ chung giường với chị được không?”, dáng vẻ sợ sệt của Tăng Dĩ Nhu không phải là giả, “Em chỉ là một cô gái yếu đuối, mong manh, rất dễ vỡ. Nếu như em chết đi, ba mẹ em sẽ làm sao đây? Bạn thân của em sẽ thế nào? Người thầm mến em, người yêu thích em, mấy cậu bạn thư sinh đang theo đuổi em thì ra sao?”
“Giết người cũng phải tính toán!”, Khúc Mịch lạnh lùng, “Giết cô … Chỉ tổ lỗ vốn!”
Con bé đang sợ đến mức run lẩy bẩy vậy mà còn được nghe những câu nói đầy ‘khách quan’ của Khúc Mịch … Thật ra thì lời có khó nghe một chút nhưng là sự thật.
“Em yên tâm, em tra bất cứ thông tin gì của các lãnh đạo từ cấp bộ trở lên đều sẽ bị hạn chế!”, Tăng Dĩ Nhu vỗ vỗ lưng Đường Ninh an ủi, “Bây giờ em đã biết phá án không phải là trò chơi rồi chứ?”
“Vâng!”, Đường Ninh gật đầu, trong lòng vẫn còn rất sợ.
“Được rồi! Sẽ không có chuyện gì đâu. Không phải em muốn đi tắm nắng, chụp selfie, rồi đăng weibo sao?”
Nghe đến đây tâm trạng Đường Ninh khác hẳn. Xe vừa ngừng đã chạy vọt về phòng.
“Bác sĩ Tăng!”, Khúc Mịch lên tiếng gọi Tăng Dĩ Nhu.
Tăng Dĩ Nhu dừng bước, thấy anh đứng tựa cửa xe không nhúc nhích, “Có việc gì ư?”
“Không có chuyện gì, chỉ có chút ý kiến!”, anh rút điếu thuốc, nhen lửa, rít một hơi, nhả ra một vòng khói, “Chọn quần áo tốt nhất là hợp với tuổi tác, gợi cảm hay hở hang không có liên quan!”
Câu không đầu không đuôi là có ý gì? Tăng Dĩ Nhu ngẩn người, rồi dường như nhớ ra chuyện gì, sắc mặt của cô tối xầm lại.
Đây không phải ngầm mắng chửi người khác sao? Ý chê mình già hơn Đường Ninh à? Cô chỉ mới hai mươi bảy thôi mà!
Tăng Dĩ Nhu giận đùng đùng quay về phòng, “Đường Ninh, em cho chị mượn bộ bikini màu đỏ đi!”
“Dạ!”, Đường Ninh phấn chấn đáp lại, “Bộ này chị mặc là đẹp nhất, nhưng kiểu cách tân quá nên em không dám đưa ra ý kiến để chị mặc thử.”
--- Hừm! Chị đây sẽ chọn bộ ít vải nhất … Cho mù cặp mắt chó của anh!