Lọc Truyện

Nữ Pháp Y Của Tổng Tài Mặt Than - Mạch Tiểu Miên

Điện thoại rất nhanh đã được nối máy. 

"Tôi là Mạch Tiểu Miên!" 

Cô nhanh chóng giới thiệu bản thân. 

Khi Kiều Minh Húc nghe thấy đó là cô, anh lại có chút không vui hỏi: "Cô lại có chuyện gì? Sao lần nào gọi cho tôi cũng là một số điện thoại khác nhau vậy hả? Tôi không có thời gian chơi đùa với cô đâu." 

Đây là số điện thoại riêng của anh, không có nhiều người biết, chỉ có bạn bè người thân mới biết thôi. 

Ngày hôm qua anh vô tình gọi điện thoại cho Mạch Tiểu Miên từ số này, không ngờ cô lại nhớ, còn dùng số lạ gọi cho anh hai lần. 

Chuyện này làm anh có chút bực mình. 

"Thật xin lỗi, tôi không phải chơi đùa. Hiện tại tôi gặp chút chuyện, mong anh có thể giúp tôi một chút, tôi không tìm được ai để giúp đỡ cả." 

Mạch Tiểu Miên xin lỗi. 

"Tôi không có thời gian để giúp cô!" 

Mặc dù Kiều Minh Húc nói như vậy, nhưng anh vẫn chưa cúp điện thoại. Chỉ là trong lòng đang cảm thấy phiền phức cho cô gái này. 

Hôm nay bởi vì vô tình gặp cô ngất xỉu trên đường, đưa cô đến bệnh viện mà làm anh lỡ hẹn ký hợp đồng, dẫn đến tổn thất vài triệu, còn khiến nhóm đối tác có ý kiến với anh. 

Bây giờ, cô lại tìm anh, yêu cầu anh giúp đỡ nữa chứ. 

Cô thật đúng là biết làm mình xảy ra chuyện mà! 

"Tôi xảy ra chút chuyện, bây giờ đang ở trong phòng tạm giam của đồn cảnh sát Nam Thành. Điện thoại di động cũng là mượn để gọi, tôi không liên lạc được với ai để nhờ đến giúp cả. Vừa rồi gọi vào di động của Phùng Quang Hiển thì anh ấy lại không nghe máy nên cũng chỉ có thể gọi thử cho anh nhờ giúp đỡ. Nếu không tối nay tôi phải qua đêm ở chỗ này, cha mẹ không thấy tôi về nhà sẽ lo lắng." 

Giọng nói của Mạch Tiểu Miên mang theo chút cầu khẩn. 

Kiều Minh Húc hơi động lòng. 

Tuy nhiên anh vẫn dùng giọng điệu lạnh lùng để từ chối: "Cha mẹ lo lắng cô qua đêm ở phòng tạm giam thì liên quan gì đến tôi chứ? Tôi bận!" 

Dứt lời, anh trực tiếp cúp điện thoại. 

Pin của chiếc điện thoại Nokia trên tay Mạch Tiểu Miên cũng đã hết, tự động tắt nguồn. 

Chút hy vọng cuối cùng của cô cũng đã tan vỡ khi điện thoại tắt máy. 

"Xin lỗi, hết pin rồi." 

Mặt cô đầy áy náy trả lại điện thoại di động cho cô bé kia. 

Khuôn mặt cô ấy trông có vẻ như thế nào cũng được" nhận lấy, nói: "Không sao đâu, dù sao em cũng không có người để liên lạc, điện thoại có pin hay không cũng không có gì khác nhau cả." 

Nhìn gương mặt gầy gò xanh xao cùng đôi mắt nhỏ cô đơn tịch mịch kia, Mạch Tiểu Miên nhớ đến những đứa trẻ ở trong cô nhi viện. 

"Em gái tên gì?" 

Cô ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi. 

"Đồng Đồng." 

"Đồng Đồng, đúng là một cái tên hay." 

"Ha ha" 

Đồng Đồng phức tạp cười một tiếng, nói: "Đúng vậy, là đồ thừa thãi thôi." 

Lời này khiến Mạch Tiểu Miên cảm thấy đau xót, cô không nhịn được vươn tay ôm lấy bờ vai gầy yếu của Đồng Đồng, hỏi: "Sao em lại ở chỗ này? Người nhà em đâu?" 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!