Khoảng thời gian sau đó thấy Âu Vũ Hàn không còn quá gắt gao, không nói gì đến việc đó cô cũng chẳng muốn đề cập đến.
Buổi tối, tại biệt thự của Vũ Hàn, nhờ bảo vật của hai người đã ngủ nên anh và cô mới có thời gian riêng dành cho nhau, đang vui vẻ chuyện trò thưởng thức bát chè sen cô nấu thì phía cổng lớn sáng rực ánh đèn ô tô.
Cả hai đồng loạt hướng mắt ra nhìn còn chưa biết rõ chuyện gì Triệu Bân đã ba chân bốn cẳng chạy vào bất chấp hình tượng mà nắm lấy tay Huyết Hiểu Quân rồi quay sang ôm chầm lấy Âu Vũ Hàn mừng rỡ:
-“Huyết Hiểu Quân, Âu Vũ Hàn vui quá đi mất! Tôi hạnh phúc quá!”
Anh và cô vẫn đang ngơ ngác nhìn nhau thì Triệu Bân lại tiếp tục:
-“Cảm ơn anh.
Âu Vũ Hàn! Nhờ anh mà vợ tôi có thai rồi, nhờ Vũ Hàn anh mà tôi có con rồi.”
Triệu Bân vừa dứt lời Âu Vũ Hàn đã nhảy cẫng lên lia lịa:
-“Ây ~ này! Cậu nói vậy người khác nghe được thì trong trắng tôi còn đâu? Âu Vũ Hàn tôi làm gì mà vợ cậu có thai chứ?”
-“Sự thật là nhờ công sức của anh nên cô ấy mới mang thai mà!”
-“Lại nữa, nói cho cậu biết tôi chỉ thất tiết với một mình Huyết Hiểu Quân thôi a! Còn vợ cậu tôi…tôi làm gì được chứ?”
-“Triệu Bân, anh bình tĩnh.
Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Huyết Hiểu Quân liếc nhẹ Vũ Hàn rồi lại hướng mắt sang Triệu Bân nheo mi tâm khó hiểu.
Chưa kịp tận tường đầu đuôi sự việc thanh âm quen thuộc đã vang lên từ phía cửa:
-“Hiểu Quân, Âu Vũ Hàn!”
-“Thư Di?”
-“Bà xã cẩn thận!”
Lúc này mới nhớ lại người phụ nữ của mình, Triệu Bân lật đật chạy đến đỡ tay Thư Di dìu vào trong.
Thấy điệu bộ này của hai người mà Hiểu Quân không khỏi nghi hoặc, cô hơi híp mắt cất tiếng:
-“Thư Di, cậu…”
-“Bây giờ Thư Di không còn một mình nữa mà là hai mình rồi a!”
-“Thật sao?”
Huyết Hiểu Quân vui mừng hớn hở.
-“Được bao lâu rồi?”
Âu Vũ Hàn cũng tiếp lời.
-“Hơn 2 tháng.
Cũng nhờ Âu Vũ Hàn giới thiệu cho bọn mình bác sĩ Laura.
Không biết nói sao để cảm ơn hai người nữa.”
Thấy Tô Thư Di hốc mắt đỏ hoe nhìn anh và cô.
Triệu Bân cũng xúc động mà nối lời:
-“Phải đó.
Tất cả là…”
-“Dừng lại! Cậu định nói nhờ tôi mà vợ cậu nghén nữa sao?”
Âu Vũ Hàn thừa biết Triệu Bân sẽ nói tiếp câu gì nên không ngần ngại mà tức khắc ngắt ngang.
Huyết Hiểu Quân dịch thân lại gần hơn nắm lấy tay Tô Thư Di nhàn nhạt:
-“Sao hai người cứ một câu là cảm ơn, hai câu cũng cảm ơn vậy?”
-“Tớ…”
Cuộc trò chuyện còn đang dang dở trong xúc cảm thì điện thoại Hiểu Quân reo lên, thấy dãy số quen thuộc thì cô lập tức nhấc máy:
-“Con nghe đây ạ!”
-["…"]
-“Dạ? Được rồi, con với Vũ Hàn đến ngay đây ạ!”
Thấy Huyết Hiểu Quân hốt hoảng, cả ba không hẹn mà đồng thanh cất giọng:
-“Có chuyện gì vậy?”
-“Quan Tử Yên về Quan gia ăn tối, đang dùng bữa lại bị đau bụng.”
-“Vậy mà mẹ cũng gọi à? Coi chừng con bé đau dạ dày thôi!”
-“Hàn! Chăm con riết anh bị ngốc hả? Tử Yên mang thai 9 tháng 5 ngày rồi đó.
Hạo Hiên chăm kĩ vậy không có dấu sinh thì thôi dạ dày ở đâu ra?”
Huyết Hiểu Quân kí nhẹ vào đầu anh rồi lại khẩn trương:
-“Còn ngồi đó? Đến bệnh viện mau!”
-“Ờ được.”
Chiếc xế sang sau một hồi tung hoành cũng đỗ trước bệnh viện.
Anh và cô vội vã chạy vào, mọi người cũng đã tập trung đông đủ.
Hiểu Quân chào một lượt rồi nghiêm mặt:
-“Ba, mẹ, bác Trần.
Tử Yên sao rồi ạ?”
-“Có lẽ không lâu đâu.”
Bà Quan từ tốn.
…
-“Cậu đứng lại một chút được không Hạo Hiên? Chóng mặt chết đi được.”
Nhìn Trần Hạo Hiên cứ đi đi lại lại trước phòng sinh mà anh ngứa mắt lên giọng.
-“Hiểu Quân sinh cậu cũng ngồi yên được chắc.”
“Oe…oe…oe…”
Như biết được ba mình đang bị bắt nạt nên bảo bối của Hạo Hiên không chịu được mà lập tức chào đời, cất lên tiếng khóc vang vọng.
Chẳng mấy chốc bác sĩ đã vui mừng bế đứa nhỏ ra:
-“Chúc mừng Trần tổng, là một nàng công chúa rất đáng yêu!”
Trần Hạo Hiên đưa đôi mắt âu yếm nhìn cô bé rồi lại ngẩng mặt cất lời:
-“Vợ tôi…”
-“Trần tổng cứ yên tâm, phu nhân không sao cả, đang được chuyển sang phòng hồi sức rồi.”
-“Lạy trời!”
Trần Hạo Hiên xoay người, hai tay che mặt hạnh phúc.
Giọt nước mắt suиɠ sướиɠ cũng không giữ được nữa mà lăn dài trên má.
Mọi người nghe vậy cũng nhẹ lòng.
Không quên cười tươi buông lời chúc mừng ông bố này mít ướt này..