Lọc Truyện

Nơi Để Cất Lời - Tô Niên - Túc Thương

Bởi vì ở trong phòng, lại thêm không có Tô Niên nên hắn chỉ mặt một cái quần ship chữ nhật, lúc ra mở cửa mới chồng lên cái áo.

Vậy nên lúc này cái chân xấu xa kia mới không chút trở ngại mà càn quấy như vậy.

Lưu Hiển cảm nhận vật kia bị anh chà sát cứng lên thì cười rất thiếu đánh.

"Em xem, nó cũng nhớ tôi..."

"Anh biến thái!"

Ngọc Trạch không thể nghe nổi nữa, hắn muốn chết đi cho xong.

"Tôi biến thái, tôi trâu già thích gặm cỏ non. Vậy nên tôi sẽ không buông tha cho em, còn sẽ nhai đi nhai lại em đến mềm, khiến em bỏ đi ý định chạy trốn trong đầu, ngoan ngoãn mà ở bên tôi cả đời!"

Vừa nói anh vừa kéo lớp bảo vệ mỏng manh che đi vật nam tính cùng cái mông tròn căng mẩy của cậu, hai chân chen vào giữa, tách cặp đùi săn chắc của cậu ra, để nó quấn vào bên hông mình, toàn thân treo lơ lửng trên không trung, chỉ có thể bám vào anh mà giữ cho mình không rớt xuống.

Ngọc Trạch theo bản năng quấn lên eo nam nhân, vừa thẹn lại giận dữ xấu hổ muốn chết.

Nhưng hai tay vẫn bị giam trên đỉnh đầu, cảm giác mất trọng lực này khiến hắn bất an lại ủy khuất vô cùng.

Rốt cuộc hắn đã tạo cái nghiệt gì chứ...

Chuyện lúc nhỏ... Hắn nhớ ra rồi, nhưng không đại biểu hắn chấp nhận người này đối với hắn có ý nghĩ xấu xa như vậy, còn đối hắn... Làm ra cái chuyện khiến người thấy thẹn như vậy...

"Em cũng không bài xích tôi, đêm đó em còn rên rỉ..."

"Anh im miệng đi!"

Ngọc Trạch hét ầm lên, vừa tức vừa thẹn, trong đầu toàn là cảnh tượng đáng xấu hổ kia.

Nơi hạ thân bị cự long của đối phương ma sát cùng vật nam tính kích cỡ cũng không nhỏ nhưng đối với đối phương là không bằng mà muốn bắn ra.

Hắn cảm thấy mình sắp không xong rồi.

"A!"

Từ lúc nào người kia đã buông tay hắn ra, còn mò đến cái chỗ xấu hổ đã từng nếm qua tư vị nam nhân kia mà đưa hai ngón tay vào đào móc lên.

"Ư... Lấy ra a..."

Ngọc trạch còn chưa nói xong đã bị nam nhân chạm đến điểm mẫn cảm mà mềm người lãng kêu, hắn thẹn đến mức muốn chui xuống đất trốn luôn không lên nữa.

Nhưng đối phương không cho hắn trốn, giống như hiểu rõ mà dày vò hắn đến mức khiến hắn tước vũ khí đầu hàng, toàn thân xụi lơ trên người nam nhân.

"Ư... Đừng..."

Còn chưa kịp bình ổn từ trong cao trào thì hai ngón tay nữa mang theo chất d.ịch ướt át đã chui vào trong miệng nhỏ phía sau, bốn ngón tay không ngừng đối với nơi kia khai phá đến triệt triệt để để.

"A!"

Sau đó cự long không chút báo trước trực tiếp xông vào tận gốc, hai quả trứng còn đánh lên miệng thịt xung quanh đến kêu vang.

Lần này hắn lại không thấy đau đớn như lần trước, ngược lại, kích thích khiến vật phía trước vừa mới phun ra lại không có tiết tháo mà ngẩng đầu dậy.

"Nơi này vẫn còn nhớ rõ tôi, ăn đến gắt gao như vậy, còn mạnh miệng!"

Bốp bốp.

"A... Hư..."

Ngọc Trạch bị sự lưu manh vô sỉ của đối phương làm cho tức chết, nhưng mở miệng cũng chỉ có thể phát ra những tiếng khiến người thẹn đỏ mặt.

Trên mông bị đánh đến tê dại lại kích thích vách động xoắn lấy cự long đến cảm nhận rõ ràng hình dạng dữ tợn của nó, hắn ngượng lại thẹn mà cách lớp áo sơ mi cắn thật mạnh lên bả vai nam nhân.

"Hư... Em là chó sao, thích cắn người như vậy?"

Anh càng nói trên vai càng đau nhức, đưa tay nắm lấy hai cánh mông của cậu trực tiếp giã.

"A!"

Ngọc Trạch kinh hô lên, sau đó chỉ biết bấu chặt lấy nam nhân, chịu đụng từng cái đỉnh lộng như vũ bão của đối phương.

"Ha... Ha... Chậm... Hư... Ư..."

Há miệng lại toàn là tiếng rên rỉ khó nhịn, hắn vội vàng bịt chặt miệng.

Nhưng xúc cảm kinh người lại bởi vì vậy mà càng thêm rõ ràng, Ngọc Trạch có chút giữ không được mà buông lỏng cánh tay đang ôm cổ nam nhân.

...

Giữa căn phòng chẳng được mấy mét vuông tràn ngập âm thanh phách phách còn có tiếng nước lép xép d.âm mĩ, tiếng rên rỉ thở dốc của người bên trong khiến người nghe đỏ mặt xấu hổ.

"A... A... Chịu không nổi... Ứ... Ứ..."

Thiếu niên với màu da hơi trắng khoẻ khoắn chống trên bàn lớn giữa phòng, tấm lưng tuyệt đẹp cong vút lên, đón nhận từng cái đỉnh hông từ người phía sau, đầu nhỏ lắc lư không ngừng, muốn xua tan choáng váng trong đầu nhưng không được.

Ngược lại càng khiến mình đánh mất đi sự thanh tỉnh, dần dần hùa theo người kia.

Nam nhân cảm nhận eo mông đang vô thức chuyển động theo mình mà cười cười.

"Đứa nhỏ, em thật d.âm đãng..."

Nam nhân cắn lấy vành tai của cậu, tốc độ dưới thân vẫn không trì hoãn chút nào.

Người dưới thân nghe lời này chỉ biết xiết chặt lấy vật to lớn bên trong, giống như muốn xiết chết nó mới thôi.

"Á... A..."

Nằm dài trên bàn, há miệng từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, cảm nhận bên trong bị nam nhân bắn đến nóng bỏng, Ngọc Trạch chẳng còn muốn nghĩ gì nữa.

"A... Đừng!"

Tự nhiên bị người lật lại khiến hắn hoảng sợ kêu lên.

Cự long ở bên trong xoay một vòng trong u cốc, người đã ngồi trên người nam nhân trên chiếc ghế mềm hắn thường hay ngồi chơi game...

"Anh dừng lại đi..."

Ngọc Trạch ủy khuất, giọng nói vẫn còn mềm nhũn đối người kia van xin.

"Phải làm em buông bỏ phản kháng mới nghe được ngữ điệu yếu ớt lại quật cường này của em."

Lưu Hiển hôn lên cánh môi cắn chặt của cậu, ôn nhu nói.

Giống như trước đây, anh đối với đứa nhỏ vừa thoa thuốc vừa dỗ dành, cậu sẽ đối với anh dùng ánh mắt non nớt lại không chịu thua kém mà nói mình không sao.

Mãi một thời gian sau đứa nhỏ mới quen thuộc anh, sẽ đối với anh gọi Hiển ca ca ngọt ngào.

Nhưng anh lên Mạc Bắc đi học đại học cũng không còn gặp lại đứa nhỏ nữa.

Chỉ có lần cuối cùng đứa nhỏ ôm anh nói sẽ không quên anh, ký ức đó vẫn còn như in trong đầu.

Dù sau này có nhiều biến cố liên tục xảy ra khiến anh chưa từng trở lại Tế Đông trong một thời gian dài, đứa nhỏ cũng đã cao lớn trưởng thành, lại bởi vì duyên phận mà xuất hiện trước mặt anh, kích phát phần ký ức cũng như tình cảm biến thái thuở thiếu thời bị anh chôn sâu nơi đáy tim.

Nhưng lúc này đứa nhỏ đã trưởng thành rồi, anh cũng không sợ gì nữa mà đối với cậu độc chiếm lên.

"Đừng trốn tôi nữa, tiểu Trạch."

Lưu Hiển nỉ non nói.

"Là tôi không đúng khi để em phải tự tìm đến tôi, nhưng bao lâu nay tôi cũng không có đối với em quên mất, cũng chưa từng có kết giao với ai. Cho tôi một cơ hội đi được không, tiểu Trạch?"

Nam nhân vừa hôn cậu vừa nài nỉ không ngừng.

Ngọc Trạch chỉ biết im lặng nghe, trong lòng không biết là tư vị gì.

Bị một người lớn hơn mười hai tuổi để ý từ lúc còn nhỏ, là may mắn sao?

Nhưng người ta cũng không có đối với hắn để lộ cái gì, đến bây giờ...

Hắn không biết nam nhân chưa từng kết giao với ai là thật hay giả, nhưng anh ta vẫn nhớ mình... Đó là điều không thể phủ nhận.

"Nếu tôi không..."

"Vậy tôi sẽ bám theo em cả đời, không cho em kết giao với ai. Còn có... Làm cho em quen thuộc tôi đến không thể chạm đến ai được, trong đầu chỉ có tôi mà thôi."

Hắn cắn lấy vành tai của cậu, nắm mông tròn nhấc lên nệm xuống.

"A..."

Ngọc Trạch không biết nên đối xử thế nào với nam nhân không nói lý này nữa.

Chẳng lẽ người lớn tuổi đều bá đạo vậy sao?

Nhưng mặc cho hắn nghĩ gì thì cái mông cũng không thoát khỏi bàn tay của nam nhân, trực tiếp dùng thân thể đến nhận thức quyết tâm của anh.

Đêm... Đã định sẽ rất kích thích.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!