Lọc Truyện

Nhẹ Nhàng Bước Đến Bên Anh - Tần Khải Ngôn

Lúc hai người ăn xong cũng là xế chiều, bởi hai múi giờ chỉ hơn nhau một tiếng mà thôi.

Hiện tại vẫn còn rất sớm, Diệp Thanh Dao rất muốn đi dạo nhưng lại không dám ngỏ lời. Thỉnh thoảng cô lại ngẩng đầu lên nhìn lén anh xem sắc mặt, đồng thời muốn tìm cơ hội bắt chuyện nhưng cái gọi là tảng băng thì làm gì có gương mặt thân thiện chứ.

Hay là bỏ đi nhỉ? Vốn dĩ cô và anh cũng có tình cảm gì đâu, đi chơi với nhau cũng có ý nghĩa gì chứ.

Từ đầu đến cuối những biểu cảm trên gương mặt cô biến hóa ra sao, anh đều thấy rõ. Thú thật thì anh không hề muốn dính dáng gì đến cô cả nhưng vì hôn ước của hai gia tộc, vì mẹ, vì câu nói của bố. Trách nhiệm này, anh phải làm tròn.

“Muốn đi chơi?”

Diệp Thanh Dao không ngờ anh lại lên tiếng mở lời trước, giây phút cô ngẩng đầu lên, hai mắt lập tức phát sáng. Như thể đứa trẻ vừa tìm thấy món đồ chơi mà nó yêu thích.

“Ừm, muốn đi!” Cô gật đầu lia lịa.

“Ra ngoài cổng chờ tôi.” Dứt lời anh đứng bật dậy đi ra ngoài.

Mười phút sau.

Một con Aston Martin Vulcan màu đen chạy từ từ đến chỗ cô rồi dừng lại, Tần Khải Ngôn hạ cửa kính xuống lạnh lùng nói: “Lên xe.”

Diệp Thanh Dao cũng không chần chừ, cô bước vào trong xe cẩn thận thắt dây an toàn vào, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh và cô đi đến một khu trung tâm mua sắm.

Hai người kẻ trước người sau, lần lượt bước vào trong. Diệp Thanh Dao đi một vòng nhìn cái nào cũng thấy thích, tuy Diệp gia không thiếu thốn bất kì thứ gì. Nhưng các loại trang sức, phụ kiện, quần áo trước mắt cô đều có một lực hấp dẫn lạ kì.

Ánh mắt Diệp Thanh Dao dừng lại ở chiếc lắc tay bằng bạc, điểm nhấn của chiếc lắc tay này chính là cỏ 4 lá. Người ta nói nó không chỉ tượng trưng cho sự may mắn mà còn tượng trưng cho niềm tin và hy vọng. Màu sắc của nó trên chiếc lắc cũng rất đặc biệt, nó là màu xanh lam nhạt chứ không phải màu xanh lá thường ngày mà cô thấy.

“Quý khách muốn xem mẫu nào ạ?”

“A… ừm, phiền cô lấy giúp tôi cái lắc tay này đi.” Diệp Thanh Dao nghe thấy giọng nói của nhân viên thì lập tức định thần lại.

20 Nhân dân tệ??? Nhưng hiện tại tiền mặt cô không có, phải làm sao đây? Diệp Thanh Dao đưa ánh mắt cầu cứu ném qua anh, nhưng Tần Khải Ngôn nào để ý, anh đang bận xem các tài liệu trợ lý Sâm gửi qua email.

Cô hết nhìn nữ nhân viên lại nhìn anh một lúc lâu, vẫn không một động tĩnh. Diệp Thanh Dao bắt đầu kích động.

Cô muốn có nó.

 Một phần vì thích chiếc lắc, một phần lại lo sợ người khác sẽ cướp mất nên Diệp Thanh Dao cố gắng hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm đưa tay chọt chọt người anh.

Tần Khải Ngôn không nhìn cô, lãnh đạm hỏi: “Chuyện gì?”

“Anh có thể mua cho tôi chiếc lắc kia không? Tôi không có… tiền.” Đến chữ tiền cô ỉu xìu nói. Nhìn biểu cảm của cô lức này, bất giác anh muốn bật cười nhưng lại lựa chọn im lặng rồi hỏi: “Cái nào?”

“Ừm, là cái này.”

“Giúp tôi gói lại.”

Tần Khải Ngôn liếc nhìn giá tiền, sau đó mở ví ra lấy tờ 20 nhân tệ đưa cho nữ nhân viên. Vừa vặn lúc đó anh có một cuộc gọi nên đã đi ra ngoài nghe máy, Diệp Thanh Dao nhận lấy túi đồ. Trong lòng không khỏi vui sướng, đây có được coi như quà anh ấy tặng mình không nhỉ?

Lúc Tần Khải Ngôn quay lại thì sắc mặt anh cũng tối sầm hẳn đi, xung quanh người anh không ngừng tỏa ra sát khí. Diệp Thanh Dao sợ đến mức không dám thở mạnh.

Vì sao chỉ trong vòng một nốt nhạc, anh lại có thể thay đổi nhiều đến thế?

“Về thôi.”

Cái gì? Nhưng họ chỉ mới đến thôi mà. Tuy cô vẫn chưa muốn về nhưng vẫn cắn môi lẽo đẽo theo sau anh.

Lúc hai người trên xe, không khí cũng giảm đi vài phần lạnh đến run người. Đã mười phút trôi qua, không ai nói ai câu nào, nhưng sao cô cứ có cảm giác người đàn ông này đang muốn quay về thành phố C nhỉ?

Là do công ty xảy ra chuyện? Hay anh không có hứng thú đi chơi cùng cô? Trong đầu Diệp Thanh Dao lúc này hiện ra một loạt lí do, thấy cô thẫn thờ một hồi, Tần Khải Ngôn lên tiếng kéo cô về thực tại.

“Này.”

“Vâng?”

“Hưởng tuần trăng mật gì đó cô nên quên đi, nó chỉ là mong muốn của mẹ tôi mà thôi.” Anh vừa nói vừa lái xe.

Nhìn thấy vẻ mặt điềm tĩnh cùng lạnh lùng của anh, Diệp Thanh Dao chỉ im lặng không phản bác.

Cô và anh đã cưới nhau, dù muốn hay không thì bản thân cũng đã trở thành con dâu của tập đoàn Tần thị.

Vì thế, nếu cô sống thì là người của Tần gia, nếu chết thì cũng là ma của Tần gia.

“Ừm, tôi biết rồi.”

Không hiểu sao khi nghe anh nói vậy, lồng ngực cô chợt đau nhói một cách kì lạ. Từ trước đến nay chưa từng bị như vậy, chẳng lẽ cô đã mắc bệnh gì rồi chăng?

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!