Nhưng đúng lúc này, Tiểu Lâm Tử gạt đám thị vệ ra, vọt tới trước mặt cung nữ kia, tát vào mặt ả một cái: “Thì ra là con tiện tỳ nhà ngươi, suýt nữa hại chết những người vô tội chúng ta!!! Ngươi...”
Cái tát này của gã xuống tay rất nặng, khiến đầu ả cung nữ kia bị choáng váng trong giây lát, cũng hơi mơ hồ, một lúc sau mới kịp phản ứng lại: “Không phải ta, không...”
Tiểu Lâm Tử lại tát ‘bốp’ một cái nữa vào mặt ả: “Còn dám nói không phải ngươi à? Vậy vừa rồi ngươi nói chính là ngươi là thế nào?” Thật ra, trong lòng gã cũng rất hỗn loạn, bản thân gã cũng hiểu rõ, chuyện này khó có thể liên quan đến cung nữ này được. Dù sao ả cũng chưa từng chạm vào cái khay kia, nhưng hiện giờ, trừ làm như vậy, gã thật sự không biết phải gỡ tội cho mình như thế nào! Tra tấn nghiêm khắc,... lần này mà bị lôi đi, thì chắc chắn gã sẽ chỉ còn là một đống xương tàn thôi!
“Đủ rồi!” Một tiếng quát lạnh lùng khí phách vang lên, Hoàng Phủ Hoài Hàn đương nhiên không phải kẻ ngốc. Tuy hắn không biết vì sao cung nữ này lại đột ngột kêu to lên như thế, nhưng cơ bản hắn vẫn phải có kết luận về việc này!
Hắn bước vài bước đến trước mặt cung nữ kia: “Ngươi nói xem, vì sao vừa rồi ngươi kêu lên?”
“Khởi bẩm Hoàng thượng, vừa rồi là tại ả, là do ả nói nhỏ vào tai nô tỳ, hỏi có phải chính nô tỳ suốt ngày chỉ mong ả chết không. Nô tỳ đúng là có chút ân oán với ả, nên mới nhất thời kích động nói như vậy!” Ả cung nữ kia nói xong, liền trợn trừng đôi mắt đỏ như máu sang nhìn Tô Cẩm Bình, dường như muốn chém nàng hàng trăm hàng nghìn đao mới có thể giải hận trong lòng vậy.
Có điều, Tô Cẩm Bình đâu phải là nhân vật dễ đối phó chứ? Ả càng nhìn nàng như vậy, thì nàng càng muốn tiễn ả xuống địa ngục! Tuy Tô Cẩm Bình thỉnh thoảng cũng thích tiếp xúc với nguy hiểm, nhưng chưa bao giờ thích để những thứ có tính uy hiếp tùy tiện ở nơi rõ ràng như thế! Cho nên, trong việc này, nàng còn có cách giải quyết khác. Nàng vẫn nên đẩy hết mọi chuyện cho cung nữ kia thì hơn: “Ngươi nói linh tinh cái gì thế! Ta chỉ hỏi một câu là có đúng là ngươi hay không, có phải là ngươi đi tới ngự thiện phòng ăn vụng, rồi vu oan giá họa cho chúng ta hay không? Sau đó ngươi quá kích động nói chính là ngươi thì sao. Ta đâu có muốn chết chứ. Là ả ăn mà vu oan cho nô tỳ. Hoàng thượng, nô tỳ nói hoàn toàn là sự thật. Xin ngài minh giám!!!”
Giọng điệu của nàng vô cùng thành khẩn, nghe thế nào cũng không giống nói dối!
Đúng lúc này, tay thái giám cầm đầu bị liên lụy vào chuyện này, cũng là chủ quản ngự thiện phòng, kịp phản ứng theo, Hoàng cung là nơi ăn tươi nuốt sống người ta, chết một ả cung nữ, mà có thể giữ được mạng của mình, là chuyện gã thường xuyên nhìn thấy! Vì thế, gã the thé nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, sáng sớm nay, hình như nô tài thật sự có nhìn thấy cung nữ này tới ngự thiện phòng!”
Câu này của gã, chính là muốn đổ hết tội lỗi lên người cung nữ kia! Ả ta trợn trừng mắt, không thể tin nổi, vô cùng hoảng sợ nói: “Hoàng thượng, nô tỳ chưa từng đi tới đó. Là bọn họ, chính bọn họ vu oan cho nô tỳ, đúng rồi, thị vệ, thị vệ canh cửa có thể làm chứng cho nô tỳ!!!”
Tiểu Lâm Tử cười lạnh: “Thị vệ canh cửa mỗi canh giờ đổi một lần, ai mà biết được ngươi có thừa lúc đó để lén đi ra hay không!”
Gã vừa dứt lời, sắc mặt cung nữ kia liền xám như tro tàn, không dám tin nhìn Tiểu Lâm Tử: “Tiểu Lâm Tử công công, ngài...” Chắc chắn gã biết là không thể nào do ả làm, nhưng bây giờ lại đẩy hết trách nhiệm lên đầu ả.
Tiểu Lâm Tử lại ngồi xổm người xuống: “Haiz, chúng ta cũng không thể tin được là do ngươi làm. Nhưng việc đã đến nước này, ngươi sẽ không ngụy biện nữa chứ!” Đồng thời, gã cũng dùng khẩu hình nói với ả: đừng không cam lòng nữa, mấy năm nay, không ít người chết dưới tay ngươi, món nợ oan nghiệt này, sớm muộn gì ngươi cũng phải trả thôi!
Ngay khi miệng gã phát ra những câu đó, cung nữ kia quỳ gục xuống đất cười to, là báo ứng!!! Có lẽ đây chính là báo ứng cho việc ả hại nhiều người như vậy! Thật ra, ả cũng chưa từng muốn hại người, là do những kẻ đó ép ả, khiến cho ả phải đi vào con đường không phải ngươi chết thì ta vong. Ả không có cách nào khác! Ả không có cách nào khác! Lâu dần, ả cũng quên đi bản chất của chính mình...
Khóe môi Tô Cẩm Bình khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh. Lửa đã châm, giờ thì nàng chỉ lặng lẽ đứng xem. Hoàng cung này, thật khiến cho nàng phải mở mang tầm mắt. Nàng vỗn nghĩ mình đã mưu trí hơn người, nhưng không ngờ chỉ một tay thái giảm nhỏ cũng tỉnh táo, độc ác, tuyệt tình như vậy, thuận nước đẩy thuyền đổ hết mọi chuyện lên người cung nữ này. Tuy trong lòng nàng không hề có chút áy này nào, nhưng vì mình ăn vụng này nọ một lần, mà lấy luôn mạng sống của một cung nữ đã từng có hiềm khích với mình, thậm chí mình còn chưa từng biết tên ả, thì hoàng cung này, thực sự quá kinh khủng!
Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng lạnh lùng nhìn tất cả mọi chuyện, hắn sao có thể không thấy rõ ẩn tình trong này? Nhưng ở trong cung bao nhiêu năm, những việc này hắn đã sớm nhìn đến chán mắt. Hắn vẫn xử sự theo phương thức thông thường của mình, tất nhiên là lôi thẳng cung nữ kia xuống, chém đầu. Ở trong cung, kẻ yếu chỉ có một con đường, chết!!!
Có điều, chỉ cần nhớ lại miếng xương ghê tởm đi, bụng hắn lại quặn lên buồn nôn, hoàn toàn không thể mắt nhắm mắt mở dễ dàng tha thứ cho ‘hung phạm’ như thế được! Hắn lạnh mặt, đang định nói gì, thì Tiểu Lâm Tử lại ‘soạt’ một tiếng quỳ xuống trước mặt hắn: “Hoàng thượng, nếu đã bắt được thủ phạm rồi, xin ngài tạm tha cho nô tài. Nô tài thực sự vô tội!!!”
Đi theo Hoàng thượng bao nhiêu năm, đương nhiên gã biết Hoàng thượng không phải kẻ ngốc, tất có thể nhìn ra ẩn tình trong đó, nên lúc này gã mới quỳ xuống van xin, chỉ mong Hoàng thượng có thể niệm tình gã nhiều năm hầu hạ mà tha cho gã một mạng.
Quả nhiên, gã vừa nói vậy, Hoàng Phủ Hoài Hàn rõ ràng cũng do dự. Hắn thừa biết bị lôi đi tra tấn nghiêm khắc sẽ có hậu quả gì, nhìn đám người quỳ dưới đất, hắn bỗng cảm thấy mi tâm đau nhức, thầm hít sâu một hơi, buồn bực phẩy tay: “Lôi tiện tỳ kia xuống chém!”
Lệnh vừa ban ra, mọi người đều thở phào một hơi!
Đám người Tô Cẩm Bình đương nhiên cũng được đám thị vệ thả ra, nhưng ngay khi cung nữ kia bị lôi ra cửa, Hoàng Phủ Hoài Hàn đột nhiên nói: “Đợi đã!”
Lồng ngực mọi người căng lên, chỉ sợ lại có biến cố gì, chợt thấy khuôn mặt lạnh lùng của đế vương hơi lộ ra nụ cười lạnh, đi tới trước mặt Tô Cẩm Bình: “Tô Cẩm Bình, trẫm cực kỳ tán thưởng ngươi, cho nên, chức giám trảm này, giao cho ngươi đi!”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bắn tung tóe!
Mục đích của Hoàng Phủ Hoài Hàn, chẳng qua chỉ là muốn bắt Tô Cẩm Bình nàng nhìn tận mắt hình ảnh cung nữ kia bị chém, coi như cảnh cáo nàng một chút! Bởi vì, hắn tin rằng, dù thân thủ của cô nàng này có cao đến thế nào, thì nàng cũng chỉ là một tiểu thư phủ Hữu tướng, được nuôi lớn trong khuê phòng, khi nhìn thấy hình ảnh chém đầu, ít nhiều gì cũng có sức uy hiếp nhất định! Đương nhiên, hắn cũng muốn nói cho nàng biết, đầu đuôi chuyện này rốt cuộc như thế nào, thì hắn cũng đều biết rõ ràng.
Tô Cẩm Bình đương nhiên chỉ vừa nhìn đã hiểu suy nghĩ của hắn. Có điều, Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn cũng quá coi thường nàng. Chỉ là một kẻ mất đầu mà đã muốn làm nàng kinh sợ à? Sát khí của nàng là được tôi luyện trong nghìn vạn mạng người mà có! Chính nàng còn tự tay lấy đầu người khác, thì việc giám trảm có gì mà không dám làm: “Nô tỳ tuân mệnh!” Nàng bình tĩnh đáp lời, không thấy một chút vẻ hoảng hốt kinh sợ nào, khiến Hoàng Phủ Hoài Hàn hơi kinh ngạc.
Ngay sau đó, cung nữ kia bị kéo ra ngoài, Tô Cẩm Bình lạnh lùng đứng bên cạnh nhìn ả, ánh mắt kia, chỉ giống như đang nhìn một con kiến. Cung nữ kia cũng nghiến răng, mắt đỏ quạch nhìn nàng: “Tô Cẩm Bình, dù ta có thành ma cũng không tha cho ngươi!”
Lời này của ả cũng khiến Tô Cẩm Bình mỉm cười, nàng ngồi xổm xuống trước mặt ả.
Không thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của đám thị vệ, nàng đỡ người ả lên, nhỏ giọng nói vào tai ả, giọng nói như ma quỷ khiến lòng người lạnh đi: “Trước khi ngươi chết, để ta nói cho ngươi biết một đạo lý, vĩnh viễn đừng nên đối nghịch với người mà ngươi không hiểu rõ. Bởi vì, hậu quả sẽ xảy ra là, cho đến lúc chết, ngươi cũng không biết vì sao mình chết! Còn nữa, ta đã chết một lần rồi, ta, chính là ma quỷ!!!”
Nói xong, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên cười tà ác, cái cảm giác chuyện do chính mình gây ra, lại khiến kẻ thù phải chịu tội thay, cũng không tệ lắm! Nàng đứng lên, không nhìn đến ánh mắt hoảng sợ của ả, lạnh lùng nói: “Hành hình!”
“Soạt” một tiếng, cái đầu đầy máu lăn lông lốc trên mặt đất, máu tươi văng ra khắp sàn. Tiểu cung nữ cùng quét sân với Tô Cẩm Bình, đứng từ rất xa cũng nhìn thấy hình ảnh này, liền sợ hãi tới mức ngất xỉu!
“Được rồi, nhiệm vụ đã hoàn thành, bẩm báo với Hoàng thượng đi!” Nàng lạnh lùng nói xong lại vặn vẹo lưng một chút. Ăn cơm của Hoàng đế, giết chết cung nữ cả ngày đối địch với nàng, nhiều lần muốn hại chết nàng, thật là cực kỳ sảng khoái!
Trong lòng đám thị vệ cũng cảm thấy không thể hiểu nổi, trước một cảnh tượng tanh máu thế này, chính những người đàn ông cao to như bọn họ cũng cảm thấy hơi kinh khủng, vậy mà mặt cô nàng này lại không hề biến sắc, còn có thể bình tĩnh như thường đứng vặn vẹo thắt lưng, người này...
Trong Ngự thư phòng, Hoàng Phủ Hoài Hàn đứng bên cửa sổ cũng lạnh lùng xem hết tình hình bên ngoài. Tô Cẩm Bình này, xem ra còn phức tạp hơn hắn nghĩ!
Cũng cùng lúc đó, cô nàng nào đó đứng từ xa thoáng nhìn thấy bóng áo màu tím đậm ở cửa sổ Ngự thư phòng, đôi mắt phượng chợt lóe lên, cũng biết mình vừa sơ suất để lộ cảm xúc, liền quay lại, làm ra vẻ ‘giờ mới kịp phản ứng’, giả vờ giả vịt che miệng hét lên một tiếng, trợn trắng mắt, sợ hãi ngất xỉu!
Đám thị vệ co rút khóe miệng, bảo sao cô nàng này không sợ chút nào, hóa ra là phản ứng chậm!!!
Khóe miệng Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng co rút đến không thể kiềm chế, không biết nên đánh giá cô nàng này thế nào nữa, quả nhiên là hắn quá coi trọng nàng rồi!!!
...
Khi Tô Cẩm Bình hôn mê bị đưa về phòng hạ nhân ở cung Cảnh Nhân, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất - nếu biết giả vờ ngất xỉu có thể không cần quét sân, thì sau này ngày nào nàng cũng giả vờ ngất xỉu là xong rồi!!!
Kết quả là nàng lại khiến Thiển Ức sợ hãi, vô cùng lo lắng hỏi trái hỏi phải xem rốt cuộc nàng bị làm sao. Chờ đến khi đám thị vệ rời đi trong ánh mắt lo lắng Thiển Ức...
Tô Cẩm Bình lặng lẽ chớp chớp mắt, rồi từ từ mở mắt ra, đưa tay lên miệng ra hiệu ‘suỵt’ với Thiển Ức.
Thiển Ức giật mình, nhưng cũng ngoan ngoãn im lặng không nói.
Chờ đám người đi xa, Thiển Ức mới nhìn nàng vẻ trách móc: “Tiểu thư, người làm em sợ muốn chết! Em còn tưởng người xảy ra chuyện gì chứ!”
“Ha ha ha... nếu sớm biết là giả vờ ngất xỉu sẽ nhận được ưu đãi thế này, thì ta đã dùng lâu rồi, ngày nào cũng phải quét rác mệt chết đi được!” Cô nàng nào đó vui vẻ ngồi dậy, vô cùng sung sướng với tuyệt chiêu mà mình vừa phát hiện ra, cũng đồng thời nhớ đến sự uy hiếp của Hoàng quý phi kia.
Ả muốn nàng hỗ trợ ả để đối phó với Hoàng hậu. Giờ chân Hoàng hậu đã bị phế, nàng không hề nghĩ rằng Hoàng Phủ Hoài Hàn sẽ để một cô ả bị phế hai chân làm Hoàng hậu của hắn. Cho nên, Hách Liên Dung Nhược sắp bị phế bỏ, cũng là lúc nàng nên đi đòi giải dược!
Nàng bước vài bước tới cửa, lại chợt nhớ ra một chuyện: “Thiển Ức, trước kia ta có quen Tả tướng không?”
“Tả tướng ạ?” Thiển Ức hơi ngạc nhiên: “Tiểu thư, người nói đến Thượng Quan đại nhân sao?” Nhắc đến người đàn ông dịu dàng nhã nhặn kia, Thiển Ức không kìm được mà bày ra bộ mặt ‘Tây Thi ôm ngực’.
“Ừ!” Không hiểu sao nàng luôn có một cảm giác thân thuộc đối với Thượng Quan Cẩn Duệ, nhưng lại không biết cảm giác này từ đâu mà có. Có lẽ hỏi Thiển Ức một chút là cách tốt nhất.
Thiển Ức suy nghĩ một chút, rồi rất thành thật lắc đầu: “Tiểu thư, người không quen biết Tả tướng đại nhân, nhưng mà...” nói đến đây, ánh mắt cô hơi mơ hồ, mất bình tĩnh.
“Nhưng mà cái gì?” Tô Cẩm Bình vòng hai tay qua ngực nhướng đôi mày thanh tú lên nhìn cô.
“À, tiểu thư, không có gì ạ. Nếu đã không nhớ thì thôi, nhớ người đó cũng chẳng có lợi gì với người!” Đúng vậy, nếu tiểu thư đã nhập cung, thì cũng chỉ có thể cắt đứt với người kia. Nếu tiểu thư nhớ rõ mới thực sự là đau lòng, tổn thương.
Nghe vậy, Tô Cẩm Bình lại cảm thấy thích thú: “Nói thử xem, rốt cuộc là chuyện gì?”
“Tiểu thư, nếu không nhớ rõ thì thôi. Nhớ lại không có lợi với người mà!” Thiển Ức vội trả lời, cũng hơi hối hận vì mình vừa buột miệng!
“Nhìn em tránh né thế này, không phải là trước đây ta có nhân tình đấy chứ?” Cô nàng nào đó nói với vẻ bỡn cợt, muốn khéo leo moi được câu trả lời mình muốn từ Thiển Ức.
Kết quả là, Thiển Ức há hốc mồm, không thể tin nổi, mặt đầy vẻ ‘tiểu thư, người thật thông minh’, nhìn nàng không chớp mắt.
Vài vạch đen hoa hoa lệ lệ chảy thẳng xuống sau gáy nàng. Đùa cái con khỉ gì thế? Không phải ai cũng nói chủ nhân cũ của cơ thể này rất nhát gan sao? Vậy mà có gan đi tìm tình lang sao? Lừa nhau đấy à???
“Đợi đã, không phải tình lang gì đó kia... lại chính là Thượng Quan Cẩn Duệ đấy chứ?” Ặc, vừa hỏi xong, chính nàng cũng cảm thấy khả năng này không nhiều, vì Thiển Ức vừa nói không biết mà.
“Không phải!” Thiển Ức lắc đầu quầy quậy, tuy Lãnh công tử và Thượng Quan đại nhân đều đẹp trai như nhau, nhưng mà hai người đó rõ ràng là khác nhau một trời một vực, sao tiểu thư lại nghĩ đến Tả tướng đại nhân chứ: “Tiểu thư, là...”
“Thôi, không phải Thượng Quan Cẩn Duệ là được rồi!” Nói xong nàng liền nhanh chân bước ra ngoài.
Tuy người đàn ông tao nhã đó cho nàng một cảm giác ấm áp, nhưng hắn cũng khiến nàng cảm thấy vô cùng bí ẩn, không nắm bắt được. Người đàn ông đó giống như một con hổ biết cười, không ai biết đằng sau nụ cười của hắn ẩn giấu những gì. Nên cách xa hắn một chút thì hơn!
Thiển Ức hơi buồn bực xoa gáy, vì sao không phải Thượng Quan đại nhân là được rồi? Chẳng lẽ tiểu thư từng có chuyện gì với Thượng Quan đại nhân sao?
...
Trong cung của Hoàng quý phi, Tô Cẩm Thu vừa dùng xong bữa trưa, đang nằm ngủ trưa trên tháp quý phi.
Đúng lúc này, Tô Cẩm Bình đẩy cửa sổ, lẳng lặng tiến vào như một bóng ma.
“Ngươi!” Tô Cẩm Thu hơi nhỏm người dậy, vết thương trên người vẫn nhắc nhở ả về chuyện ngày hôm đó, cho nên, ánh mắt ả nhìn Tô Cẩm Bình hơi có vẻ sợ hãi.
Nàng hừ lạnh một tiếng, dường như rất hài lòng với phản ứng của ả. Biết sợ là tốt.
Tô Cẩm Bình bước vài bước đến trước mặt ả, xách ả lên như xách một con gà con, nói: “Ta đã giúp ngươi xử lý Hách Liên Dung Nhược, giải dược đâu?”
“Hách Liên Dung Nhược là do ngươi làm?” Lúc này, ánh mắt của Tô Cẩm Thu đã không còn có thể dùng hai từ ‘sợ hãi’ để miêu tả nữa. Nàng có thể phế bỏ hai chân của Hách Liên Dung Nhược mà thần không biết quỷ không hay sao? Trong mắt ả bây giờ, Tô Cẩm Bình thực sự giống như ma quỷ!
“Nếu không, thì ngươi nghĩ là ai?!” Nàng cười lạnh hỏi lại. Phế Hách Liên Dung Nhược, không chỉ vì báo thù cho mình, mà cũng vì độc trên người Thiển Ức.
Tô Cẩm Thu cố gắng trấn tĩnh: “Đúng là Hách Liên Dung Nhược đã bị hủy, nhưng bản cung còn chưa ngồi lên hậu vị, cho nên, không thể đưa giải dược cho ngươi được.”
Một bàn tay nhanh chóng túm lấy cổ ả: “Ngươi muốn đổi ý sao? Hay là, ngươi muốn trở thành một Hách Liên Dung Nhược thứ hai? Hoặc là... Hoàng Phủ Dung Nhạc thứ hai?”
“Công chúa Dung Nhạc cũng do ngươi hạ thủ???” Cơ thể Tô Cẩm Thu hơi run lên, muội muội thứ xuất* yếu đuối, chẳng có tài cán gì này của ả, rốt cuộc đã biến thành cái gì đây?
*Thứ xuất: con của thiếp thất.
“Chuyện này hình như không liên quan gì đến ngươi thì phải. Đã thỏa thuận trước, chỉ cần ta hủy được Hách Liên Dung Nhược, các ngươi sẽ đưa giải dược cho ta, đúng không?” Đôi mắt phượng lạnh đi, đầy sát khí.
Lúc này, Tô Cẩm Thu lại bỗng trấn tĩnh hơn, mặc dù cổ ả vẫn đang trong tay người ta, mặc dù trong lòng ả vẫn rất thắc mắc về Tô Cẩm Bình hiện tại, vẫn rất sợ hãi, nhưng nhiều năm lăn lộn trong hậu cung, ả đã nhanh chóng phân tích được vấn đề: “Nếu ta đưa giải dược cho ngươi, chỉ e rằng ngươi sẽ càng không thể buông tha cho ta!”
Tô Cẩm Bình khẽ cười: “Đúng thế, hóa ra ngươi cũng rất thông minh! Bởi vì Tô Cẩm Bình ta từ trước đến giờ không làm những chuyện lỗ vốn. Nên là, tỷ tỷ tốt của ta, chẳng lẽ ngươi không thấy là giao dịch lần này của chúng ta vốn không công bằng sao? Nói là giao dịch, chi bằng nói rằng các ngươi uy hiếp ta thì đúng hơn! Có điều, vì Hách Liên Dung Nhược cũng có thù với ta, nên lần này coi như là ta báo thù cho mình. Nếu biết điều thì giao giải dược ra đây, sự kiên nhẫn của ta có hạn.”
“Muội muội, dường như ngươi có vẻ rất quan tâm đến sống chết của tiểu cung nữ kia nhỉ?” Tô Cẩm Thu như tìm thấy điểm yếu của nàng, cười vô cùng đắc ý!
“Ngươi có ý gì?” Giọng Tô Cẩm Bình lạnh đi, ánh mắt đậm vẻ tàn nhẫn, tuyệt tình. Ở thế kỷ hai mốt, chưa từng có ai dám nói ‘điều kiện’ với Yêu Nghiệt nàng, vì họ biết, hậu quả sau khi nói điều đó là gì. Bọn họ cũng biết, ‘Yêu Nghiệt’ nàng trừ yêu tiền ra, thì không có nhược điểm gì! Điều này hiển nhiên cũng tạo ra thế mạnh duy ngã độc tôn của nàng!
Có điều, đến cổ đại chết tiệt này, đã phải chịu ức hiếp khắp nơi thì chớ, nàng còn phải chấp nhận cả giao dịch bất bình đẳng này! Nàng cảm giác sự kiên nhẫn của mình đã bị mài mòn đến cực hạn, nàng không thể chắc chắn được, nếu Tô Cẩm Thu không giao giải dược ra đây, thì giây tiếp theo liệu nàng có thật sự không thèm để tâm mà cắt đứt cổ ả ta hay không!
“Không có ý gì cả. Muội muội muốn bóp chết tỷ tỷ, thì cứ việc làm đi. Ta đã không làm được Hoàng hậu, dù sống cũng chẳng có ý nghĩa gì. Dù sao, có thị tỳ kia của muội muội chôn cùng, tỷ tỷ cũng thấy thỏa mãn rồi!” Tô Cẩm Thu lộ ra một nụ cười tự tin!
“Giúp ngươi lật đổ Hoàng hậu, rồi lại giúp ngươi ngồi lên hậu vị. Nếu ta nghĩ không sai, thì sau khi ngồi lên được hậu vị, ngươi cũng sẽ không đưa giải dược cho ta, ngược lại, sẽ còn bắt ta làm nhiều việc cho ngươi hơn nữa. Ta nói đúng không? Ngươi thật sự nghĩ Tô Cẩm Bình ta là kẻ ngốc sao?” Bàn tay bóp trên cổ ả siết chặt hơn. Tô Cẩm Thu bị nàng bóp cổ đến không thở được.
Mặt ả đỏ bừng, nhưng vẫn cố nói: “Đúng vậy, nhưng dù thế đi nữa, thì ngươi dám không nghe ta sao? Hay là ngươi thật sự không... không quan tâm đến tính mạng của tiện tỳ kia?”
“Tỷ tỷ, ngươi nghĩ, nếu ta bóp cổ ngươi, rồi kéo ngươi tới uy hiếp cha ngươi, liệu lão có giao giải dược cho ta không?” Khi nói câu này, ánh mắt Tô Cẩm Bình khóa chặt vào mắt Tô Cẩm Thu, cũng nhạy bén phát hiện ra vẻ tự giễu thoáng xuất hiện trong mắt ả rồi vụt biến mất.
Xem ra, Thừa tướng kia thật sự không quan tâm đến sống chết của con gái mình! Nàng ném Tô Cẩm Thu xuống đất: “Cho ngươi ba ngày để lo liệu. Nếu ba ngày sau ngươi không giao giải dược ra đây, ta cũng chỉ có thể cho ngươi xuống địa phủ gặp Thiển Ức của ta!”
Nói xong, nàng nhảy qua cửa sổ ra ngoài, cảm thấy sự buồn phiền trong lòng càng nặng nề hơn. Vừa rồi nàng nói cương quyết như vậy, nhưng nàng thật sự không thể tưởng tượng được, nếu ba ngày sau họ vẫn không chịu giao giải dược ra, thì mình có thể hạ thủ được hay không...
Đi tới cửa hầm rượu của ngự thiện phòng, nàng buồn phiền bước vào, lấy trộm hai bình rượu, đi về phía vườn lê. Người đó luôn có một ma lực khiến lòng người yên bình lại.
Giờ đang là buổi chiều, Tô Cẩm Bình tránh được hết đám thị vệ giám sát, lẻn vào vườn lê. Nàng thấy hơi quái lạ, hôm nay ở đây có vẻ lạnh lùng, không cảm nhận được hơi thở của người khác! Hắn không có ở đây sao?
Nàng nhìn xung quanh cũng không thấy bóng người. Đến trước cửa phòng, nàng mở cửa ra, nhưng trong đó chẳng có ai cả. Tô Cẩm Bình khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú, những lần trước nàng đến đây đều là vào buổi tối, hắn luôn luôn ở đây. Chiều nay lại không thấy bóng đâu, chẳng lẽ... một suy nghĩ chợt xuất hiện trong đầu nàng, chẳng lẽ ban ngày hắn đều không có ở vườn lê sao? Vậy hắn đi đâu?
Nghĩ vậy, nàng lại lắc mạnh đầu. Thần kinh à! Quan tâm hắn đi đâu làm gì, ngồi chờ là được rồi!
...
Màn đêm buông xuống, người đàn ông mặc xiêm y trắng bước từng bước quay về, từ rất xa hắn đã ngửi thấy mùi rượu. Đôi mày đẹp hơi nhíu lại, nhìn nơi ở của mình, tối đen như mực, không thắp đèn, nhưng hắn lại cảm nhận rõ ràng có người ở bên trong!
Đôi mắt không có tiêu cự quét vào phòng trong, một giọng nữ trong trẻo vang lên: “Huynh về rồi à?”
Huynh về rồi à? Bốn chữ đơn giản này lại khiến hắn run lên, cảm giác thật ấm áp, giống như có người luôn chờ đợi hắn. Nhưng hắn ngay lập tức thầm lắc đầu, hắn nghĩ cái gì thế? Chẳng qua chỉ là một câu tùy tùy tiện tiện nói ra thôi mà.
“Ừ.” Hắn lãnh đạm đáp, trên khuôn mặt không có chút cảm xúc nào, nhưng hơi thở lạnh lùng bao phủ quanh người hắn lại nói cho người khác biết, bây giờ hắn đang không vui: “Không phải ta đã nói, uống rượu thì đừng tới đây sao?”
Ánh nến cô độc sáng lên, Tô Cẩm Bình ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn, nhướng mày cười: “Huynh yên tâm, ta không uống rượu, mà lần này, là đến rủ huynh uống rượu!”
“Không đi!” Hắn từ chối không chút do dự.
“Không phải chỉ uống rượu thôi sao? Sao lại không đi? Làm gì có người đàn ông nào không uống rượu chứ? Hay là... huynh không phải đàn ông?” Nàng lại chạm vào chiếc vảy ngược của hắn.
Nhưng lần này, hắn lại không kích động như lần trước, chỉ phớt lờ câu nói của nàng, lãnh đạm lặp lại lần nữa: “Không đi.”
“Không đi thì thôi, một mình ta tự uống!” Nói xong, nàng tùy ý lấy một cái chén trên bàn của hắn, rót rượu ra, định uống một mình.
Mùi rượu nồng đậm tràn ngập căn phòng nhỏ, Tô Cẩm Bình nhìn khuôn mặt lãnh đạm của hắn, bỗng nhiên, nàng vươn đôi tay trắng như ngọc ra, giữ lấy cằm hắn, đổ chén rượu vào miệng hắn...
“Khụ khụ...” Khuôn mặt như bạch ngọc bị sặc đến đỏ bừng lên, ngón tay thon dài nhẹ cầm vào vạt áo. Hắn cực kỳ tức giận với hành động vô lễ vừa rồi của nàng, nhưng chính hắn cũng thắc mắc, vì sao vừa rồi rõ ràng hắn có thể tránh được, nhưng lại không tránh?
Hắn ho khan một lúc, trong phòng dần yên tĩnh lại.
Đôi môi mỏng hơi nhếch lên, dường như hắn hơi giận dữ, nhưng trên mặt lại vẫn như trước, không có cảm xúc gì.
“Tức giận à?” Tô Cẩm Bình bước tới trước mặt hắn, hỏi.
“Không.” Hắn lạnh lùng đáp.
Nàng khẽ cười: “Huynh... cái tên này... chẳng lẽ huynh không có vẻ mặt nào khác sao? Dù là cười một chút giống ngày ấy cũng được mà. Huynh biết tâm trạng của bà đây không được tốt, vậy mà bảo huynh uống rượu cùng huynh không uống, còn bày ra vẻ mặt nhăn như quả mướp đắng nữa!”
Nàng vừa uống rượu, vừa oán giận nói.
Tâm trạng không tốt? Không hiểu sao hắn lại thấy hơi buồn cười, cô nàng này mà cũng có lúc tâm trạng không tốt sao?
“Cùng ta ra ngoài uống rượu được không?” Lần này nàng không mạnh mẽ lôi hắn đi như trước, có lẽ nàng cũng hơi chán ghét cái cảm giác, biết rõ người ta không tình nguyện còn ép buộc người ta.
Hắn lẳng lặng ngồi đó, không đáp lời.
“Cùng ta ra ngoài uống rượu được không?” Nàng lặp lại lần nữa, giọng nói mang theo một chút cảm giác yếu ớt, mơ màng.
Không hiểu sao, ngực hắn tê buốt. Ma xui quỷ khiến thế nào lại nói ra một chữ: “Được.”
Tô Cẩm Bình nhếch miệng cười, có thể nói, đây là lần đầu tiên nàng thực sự cười tươi kể từ sau khi đến cổ đại, dù chính nàng cũng không hiểu mình đang vui sướng vì điều gì.
Ra khỏi tiểu viện này, vẫn là cây cổ thụ kia, vẫn tư thế kia, vẫn hai người kia, có điều, lúc này, mỗi người lại cầm theo một vò rượu...
Tô Cẩm Bình ngửa đầu dốc rượu vào miệng, mắt mơ màng: “Huynh biết không? Thật ra, trước đây ta vẫn luôn nghĩ rằng ta rất giỏi, nhưng không ngờ, có một ngày bước vào hoàng cung này, ta mới phát hiện, mình còn không bằng một con chó!”
Hắn cũng lẳng lặng uống rượu, không há mồm uống ừng ực như nàng, động tác vẫn tao nhã như thường ngày. Tiếng nói của nàng truyền vào tai, rèm mi dài thật dài hơi run lên...
“Phải quỳ tới quỳ lui với những người mà mình không hề quen biết, phải đối mặt với sự châm biếm không sao hiểu nổi của nhiều người như vậy, còn phải cầm chổi đi quét rác nữa chứ! Huynh thử nói xem, có phải đám vương bát đản kia đều nghĩ bà đây dễ ức hiếp không?” Ánh mắt nàng mơ màng quay sang nhìn hắn.
Hắn cũng quay sang đúng lúc đó, con ngươi vốn không có tiêu cự thoáng thất thần, vẻ mặt như con thú nhỏ bị bỏ rơi của nàng chạm mạnh vào lòng hắn, không hiểu sao hắn bỗng có cảm giác muốn bảo vệ một người. Bảo vệ ư? Suy nghĩ thoáng vụt qua trong đầu hắn, bảo vệ à? Hắn điên rồi sao?
“Cô say rồi.” Giọng hắn nhàn nhạt vang lên, nhắc nhở nàng.
“Không say! Bà đây đã từng uống đến ba vò rượu một lúc, đến giờ cũng chưa từng say!” Nàng lại không biết, rượu này chính là “Liệt diễm” trong truyền thuyết, cũng là loại rượu được ca tụng là “ba chén gục”. Tức là, dù tửu lượng có tốt đến mấy, uống ba chén cũng sẽ say.
Mà Tô Cẩm Bình, lúc này đã uống hơn nửa vò, dù có nói mê sảng cũng là dễ hiểu thôi!
Nghe nàng nói xong, hắn lại làm như không nghe thấy, quay đầu tiếp tục uống rượu của mình.
Nàng nói đúng, bọn họ là một loại người. Có điều, hắn chưa bao giờ lộ ra sự yếu đuối của mình trước mặt bất kỳ kẻ nào, còn nàng lại để lộ chính mặt này của mình trước mặt hắn, việc này nói lên điều gì? Có phải muốn nói rằng, trong lòng nàng, hắn... Nghĩ vậy, hắn vội vàng lắc đầu, muốn hất suy nghĩ buồn cười đó ra khỏi đầu mình...
“Quỳ vài cái thì thế nào? Quét rác thì đã sao? Để người ta châm chọc thì lại thế nào? Bà đây cũng đâu phải chưa từng nằm ở tầng lớp thấp nhất của xã hội chứ. Bà đây cũng không phải là không thể nhịn! Nhưng mà... hức, nhưng mà, ngay cả người bên cạnh mình mà bà đây cũng không bảo vệ được! Huynh có biết cảm giác đó thế nào không? Giống như... giống như là bị người ta tát cho mấy bạt tai, làm cho mình tỉnh táo lại, nói cho mình biết rằng, Tô Cẩm Bình, mày cứ nghĩ mày rất giỏi giang, thật ra, mày còn không bằng một cái rắm! Cứt thối cũng không bằng! Mẹ kiếp, mày chỉ là đồ vô dụng rác rưởi! Rác rưởi!”
Đôi lông mày đẹp của hắn hơi cau lại, quay đầu nhìn dáng vẻ mượn rượu làm càn của nàng, bỗng nhiên hắn cảm thấy, nàng thế này cũng rất đáng yêu, ít nhất cũng đáng yêu hơn dáng vẻ ép buộc hắn làm cái này cái kia, hơi một chút lại cợt nhả hắn của nàng. Ngay cả người bên cạnh mình cũng không bảo vệ được? Ý nàng là nha đầu kia của nàng sao?
“Thật ra, có đôi lúc, ta cảm thấy, như huynh cũng rất tốt! Chẳng nhìn thấy gì, dù có người giễu cợt, nhưng vẫn sống thoải mái, thanh nhàn, tiếu khán nhàn định hoa khai hoa lạc*, là cuộc sống mà bao nhiêu người mong còn không được!” Nàng lại uống một ngụm rượu, càng nói càng lung tung, chính nàng còn không biết mình đang nói gì.
*Tiếu khán nhàn đình hoa khai hoa lạc (Cười nhìn hoa nở hoa tàn nơi sân vắng): Ý nói người thờ ơ vô tình, đến và đi không vương vấn, mặc mọi chuyện cho gió thổi mây bay.
Đôi mắt xám bạc như ánh trăng say lòng người của hắn thoáng lấp lánh sáng, tiếu khán nhàn đình hoa khai hoa lạc, trong mắt nàng, hắn là người như vậy sao?
Bỗng nhiên, nàng nghiêng đầu ghé sát vào mặt hắn, mắt say mơ màng, không biết là mượn rượu làm càn hay thật lòng, nói: “Huynh có biết không, thật ra, có đôi lúc, ta rất muốn xé rách lớp da giả dối kia của huynh, để cho huynh thật sự nhìn thấy chính bản thân mình! Mỗi lần nhìn bộ dạng làm ra vẻ không thèm quan tâm đến mọi chuyện của huynh, ta thấy phiền chết đi được! Rõ ràng huynh tức giận, vì sao không quát ầm lên? Rõ ràng huynh vui vẻ, vì sao không cười to lên? Huynh cũng chỉ biết tạo áp lực cho chính mình! Huynh là đồ giả dối!”
Nói xong, nàng lại quay về chỗ ngồi của mình, tiếp tục uống rượu.
Rõ ràng tức giận, vì sao không quát ầm lên? Rõ ràng vui vẻ, vì sao không cười to lên? Hắn thầm cười giễu cợt chính mình, là vì đã sống quá lâu trong áp lực sao? Lâu đến mức hắn đã quên chính mình còn có thể có những cảm xúc như vậy, tức giận, hay vui vẻ sao?
Nhìn nàng tiếp tục uống, hắn đưa tay giật lấy vò rượu của nàng: “Cô say rồi!”
Giọng nói vẫn trong trẻo, lạnh lùng như ánh trăng, nhưng chính hắn cũng có chút khó hiểu, vì sao hắn phải giật lấy rượu của nàng? Nàng uống nhiều hay ít, say hay không say thì liên quan gì đến hắn?
“Trả lại cho ta, ta không say! Có những người, nhìn như say, thật ra họ rất tỉnh. Có những người, nhìn tưởng là tỉnh, thật ra họ đã say từ lâu. Ta chính là cái người nhìn như say thật ra rất tỉnh kia! Đưa đây, trả lại cho ta... Hức...” Nói xong, nàng liền quay sang muốn cướp lại vò rượu.
Hắn đưa vò rượu ra xa, nàng lại chen qua người hắn muốn cướp, sau đó đẩy mạnh một cái...
“Choang” một tiếng, hai vò rượu đều rơi xuống đất. Rượu còn lại trong vò của Tô Cẩm Bình chảy ra như suối, còn vò rượu của Bách Lý Kinh Hồng đã trống không.
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, Bách Lý Kinh Hồng rơi từ trên cây xuống, đáp xuống đám hoa lê rụng trên mặt đất. Trong khoảnh khắc hắn chạm xuống, một vài đóa hoa bay lên lả tả, đẹp đến mê hồn. Nhưng phá hoại cảm xúc nhất là Tô Cẩm Bình cũng rơi xuống, hơn nữa, còn cực kỳ bất nhã gục lên người hắn, miệng vẫn gào lên “trả lại rượu cho ta”.
Ngón tay thon dài vươn ra, hơi buồn phiền day day mi tâm, cuộc đời này của hắn dường như chưa từng gặp chuyện gì, hay người nào khiến hắn không hiểu nổi, chỉ duy nhất khi đối mặt với cô gái này, hắn lại cảm thấy chính hắn hoàn toàn không thể hiểu nổi nàng, cũng hoàn toàn không thể hiểu nổi chính bản thân mình! Hắn càng không hiểu vì sao vừa rồi mình phải nhiều chuyện cướp đi vò rượu của nàng, để cuối cùng biến thành hai người cùng ngã xuống đất!
Có lẽ hắn cũng uống quá nhiều, người say là hắn mới đúng!
Hắn đưa tay, định đẩy cô gái đang nằm trên người mình ra, kết quả là bị nàng quấn lấy như bạch tuộc, không thể cử động được!
Tô Cẩm Bình có cảm giác như mình đang ngủ trên một lớp bông mờ ảo, lớp bông này hơi lành lạnh, nhưng cảm giác rất thoải mái! Vì thế, nàng ôm chặt lấy, không chịu buông tay.
Trên khuôn mặt lãnh đạm lần đầu tiên xuất hiện vẻ bất lực, những chuyện xảy ra hôm nay bỗng chạy lại một lần trong đầu hắn. Ngay lúc về nhà, thấy nàng đang chờ, rồi sau đó ma xui quỷ khiến thế nào lại đồng ý đi uống rượu với nàng, nghe nàng nói một đống những chuyện mê sảng gì đó, rồi, tự dưng nhiều chuyện giật vò rượu của nàng, cuối cùng là hai người biến thành tư thế này!
Rốt cuộc hắn đang làm gì thế này?! Không hiểu sao, hắn bỗng cảm thấy hơi sợ hãi người con gái đang nằm trên người mình. Hắn cảm thấy, nếu họ tiếp tục ở bên nhau, nhất định sẽ khiến cuộc sống của hắn nát bét! Ít nhất nhìn bản thân hắn hiện tại, đã không còn giống chính hắn nữa rồi!!!
Hắn ngơ ngẩn nằm trên đất, nghĩ xem phải làm cách nào mới có thể hóa giải tình cảnh lúng túng hiện giờ. Hắn giơ tay lên, muốn đập xuống gáy nàng để nàng hôn mê, nhưng tay đưa lên mãi mà không hạ thủ được! Thời khắc này, hắn đã hoàn toàn không thể hiểu được mình nữa, hơi bối rối điểm huyệt của nàng, rồi vội vàng đẩy nàng ra.
Hắn ngồi dậy, vạt áo trắng như tuyết xõa ra đất, trong đôi mắt xám bạc như ánh trăng thoáng có vẻ phiền não. Quét mắt nhìn sang cô gái đã say đến thần chí mơ hồ kia, hắn lại day mi tâm. Nếu hắn được lựa chọn, thì hắn thật sự hy vọng mình chưa từng biết cô gái này. So với sự ấm áp mà nàng mang đến cho hắn, thì sự khủng hoảng và những nhân tố không thể lý giải mà nàng gây ra cho hắn còn nhiều hơn gấp nhiều lần!
Hiện giờ, việc cấp bách nhất mà hắn muốn làm, là cách xa cô gái này, càng xa càng tốt! Hắn đứng lên, nhưng lại không thể bước đi, trong đầu thoáng hiện lên vẻ mặt lạc lõng như con thú nhỏ bị bỏ rơi kia của nàng, lại càng không thể hạ quyết tâm! Hắn nghĩ, chắc chắn hắn bị bệnh rồi, cũng có thể là hắn thật sự đã uống quá nhiều! Một người vẫn luôn bình tĩnh, cơ trí như hắn, lại không thể không thừa nhận, bây giờ hắn đã thực sự mất chừng mực!
Cái gì mà ‘tài chấn tứ quốc’, cái gì mà ‘diễm kinh cửu châu’? Cái gì mà lạnh lùng cao ngạo, cái gì mà bày mưu tính kế, vào thời khắc này, mọi thứ đó đều chẳng còn công dụng gì nữa. Trong đầu hắn chỉ hiện lên một đáp án duy nhất, cũng chính là đáp án mà dù nghĩ hắn cũng không dám nghĩ đến!
Hắn cúi đầu thở dài, quay người lại, bế nàng lên, một lần nữa quay lại trên cây. Bóng đêm lạnh lẽo, mang theo gió lạnh về, cũng làm cho hắn tỉnh táo lại một chút, cẩn thận suy xét tất cả mọi chuyện. Trong đôi mắt màu xám bạc thể hiện rõ sự vùng vẫy, đấu tranh. Nhìn người con gái bên cạnh, đột nhiên hắn lại nở nụ cười. Nếu để người ngoài nhìn thấy nụ cười này, chỉ e là ai cũng sẽ phải để lại vài giọt máu mũi mất.
Tu ở cách đó không xa hơi nhướng mày nhìn về phía này. Vừa tiến cung hắn đã nhìn thấy cảnh tượng này, điện hạ cùng với người con gái kia... hắn bất giác siết chặt nắm tay lại!
Đột nhiên, Phong chạm nhẹ vào vai hắn: “Huynh có cảm thấy, khi điện hạ ở bên người con gái kia, hình như có chút khác thường không?”
Hắn quay đầu, nhìn hắn ta với vẻ mặt nghiêm túc: “Có gì khác thường?”
“Điện hạ dường như là một người rất ít cười.” Bọn họ đi theo điện hạ đã mười mấy năm, cho tới giờ cũng chưa từng thấy khuôn mặt tuyệt mỹ cao ngạo kia xuất hiện cảm xúc gì. Nhưng hôm nay điện hạ lại cười, dù nụ cười hơi chóng vánh, dù bọn họ không biết điện hạ vì sao lại cười, nhưng rõ ràng điện hạ đã cười.
Tu ngẩn người, nắm tay hơi buông lỏng, trong mắt thoáng có vẻ đấu tranh, lại như đang suy tính gì đó. Một lúc lâu sau, hắn hỏi: “Phong, huynh thấy, chuyện này là tốt hay xấu?”
“Không biết được. Phải xem cô gái kia có mục đích gì khác không đã.” Nếu nàng thật lòng với điện hạ của họ, thì chỉ với việc nàng là người duy nhất có thể khiến điện hạ xuất hiện cảm xúc khác, dù cho nàng không có thực lực để sóng vai với điện hạ, hắn cũng có thể khoan dung cho nàng, để nàng làm nữ chủ nhân của bọn họ. Nhưng mà, nếu nàng có mưu đồ khác, Phong hắn đây sẽ là người đầu tiên giết chết nàng!
Đúng lúc này, một cơn gió lạnh thổi qua, cô nàng nào đó bị điểm huyệt không thể nhúc nhích bất giác run lên một cái, sắc mặt cũng hơi đỏ lên.
Bách Lý Kinh Hồng hơi nhíu mày, con ngươi không tiêu cự liếc nhìn người con gái bên cạnh mình, một lúc sau, hắn cởi áo khoác của mình ra, tùy tiện ném sang, nhưng lại rơi chính xác lên người nàng.
Voan mỏng làm từ tơ tằm Thiên Sơn không chỉ khiến người mặc thoải mái, mà khả năng giữ ấm cũng cực kỳ tốt. Tô Cẩm Bình liền yên tĩnh lại, nhắm mắt ngủ thật say.
Ở cách đó không xa, Tu và Phong hoảng sợ trợn trừng mắt, chỉ hận không thể móc hai mắt mình ra! Ông trời ơi, chọc mù mắt họ đi. Không phải họ gặp ma đấy chứ? Không phải, nhất định là họ gặp ma rồi!!!
Bỗng nhiên, khuôn mặt lạnh lùng, khát máu của Tu trở nên vô cùng bi thương, mặt như đưa đám quay sang nhìn Phong, run rẩy nói: “Người kia, không phải là điện hạ đúng không? Có lẽ chúng ta nhận nhầm người rồi!”
Mặt Phong cũng đờ đẫn nhìn về phía bên kia, ngơ ngác đáp: “Có lẽ là người kia dịch dung giả làm điện hạ.”
Nói xong, hai người đồng thời quay đầu sang, nhìn nhau, có cảm giác muốn ôm đầu khóc ầm lên! Bọn họ hoàn toàn không thể nói rõ cảm xúc của mình bây giờ rốt cuộc là mừng hay lo, chỉ biết là, bọn họ đã không còn có thể nói được câu gì nữa, khí tiết gì gì đó cũng đều nát vụn!
Chớp mắt đã tới giờ tý, Bách Lý Kinh Hồng nhíu mày nhìn nàng một lúc lâu, đôi môi mỏng hơi giật giật, lại quay đầu đi. Cuối cùng, hắn vẫn không nhịn được, thở dài một tiếng, bế nàng lên, lắc mình một cái, đi về cung Cảnh Nhân. Nàng có thể ngủ ở đây một đêm cũng được, nhưng hắn cũng buồn ngủ mà! Hắn thầm lý giải hành động kỳ quái của mình như vậy!
Tu và Phong liếc nhìn nhau, sau đó mặt như đưa đám đuổi theo hắn.
Thiển Ức lo lắng đi tới đi lui trong phòng, tuy tiểu thư đã nhiều lần đi ra ngoài vào nửa đêm, lần nào cũng bình yên vô sự quay về, nhưng muốn cô không lo lắng thì cô không thể làm được.
Đúng lúc này, một bóng áo trắng thoáng hiện lên ngoài cửa sổ. Cô sợ đến mức suýt hét chói tai, lại nhìn thấy Tô Cẩm Bình nằm trong lòng Bách Lý Kinh Hồng. Không cần biết vì sao hai người này lại ở bên nhau, cô chỉ vội vàng bước tới, hoảng hốt hỏi: “Tam Hoàng tử Nam Nhạc, tiểu như nhà ta làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?”
Hắn hơi nao lòng, bỗng như hiểu được tâm trạng của nàng. Có một nha hoàn quan tâm đến mình như thế, nếu không thể bảo vệ được cô ấy, thì quả thật cũng khiến lòng nàng khó mà chịu được. Vì thế, hắn chỉ lãnh đạm nói: “Không sao, nàng say.”
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo, tao nhã êm tai, nhưng cũng mang một chút lo lắng mà chính hắn cũng không hề nhận ra.
Lúc này Thiển Ức mới thấy yên tâm.
Hắn đưa tay giải huyệt cho nàng, đang định giao nàng lại cho Thiển Ức, nhưng vừa giải huyệt, nàng lại như bạch tuộc bám chặt vào người hắn, không thể nào gỡ ra được. Khuôn mặt lãnh đạm vẫn không có chút cảm xúc nào, nhưng trong ánh mắt xám bạc rõ ràng xuất hiện sự xấu hổ.
Thiển Ức cũng xấu hổ đến mức chỉ hận không thể bịt hai mắt mình lại! Ông trời của ta ơi, tiểu thư làm cái quỷ gì thế này! Cô buồn bực bước tới, muốn kéo tiểu thư nhà mình từ trên người người ta xuống, lúc lôi kéo, lại suýt chạm vào tay Bách Lý Kinh Hồng, người đàn ông tuyệt mỹ này lùi về sau từng bước, đôi lông mày lặng lẽ cau lại.
Thiển Ức lập tức hiểu ra, e rằng người này bị bệnh thích sạch sẽ. Vì thế mới không thích mình chạm vào hắn, nhưng vì sao hắn ôm tiểu thư lại không có cảm xúc gì khác lạ? Bỗng một suy nghĩ chợt xuất hiện trong đầu cô. Cô hơi cúi đầu, không kìm được nụ cười mờ ám, tuy nghe nói người này không nhìn thấy, còn bị giữ ở Đông Lăng làm con tin, nhưng nhìn bộ dạng này vẫn rất xứng đôi với tiểu thư nhà mình, chưa biết chừng, chưa biết chừng...
Nhìn cô ta đứng một bên cười đầy mờ ám, Bách Lý Kinh Hồng cảm thấy vô cùng đau đầu! Hắn không biết làm sao, đành đưa tay điểm lại huyệt của nàng, ném nàng cho Thiển Ức. Thấy y phục của mình vẫn còn trên người nàng, vốn hắn cũng định bỏ, nhưng để y phục nam giới ở lại đây, khó tránh sẽ xảy ra chuyện không hay, hắn liền vung tay, chiếc áo kia như bị một luồng gió mạnh mẽ khống chế, bay về phía hắn. Hắn đón lấy, quay đầu định đi ra ngoài...
Đến cửa, hắn đột ngột dừng bước. Khuôn mặt lãnh đạm tuyệt mỹ xuất hiện vẻ giằng co rõ rệt, sau đó, lấy một chiếc bình sứ trong ngực áo ra, ném cho Thiển Ức: “Đưa cho nàng, giải dược hồi sát.” Nói xong, hắn đi thẳng ra ngoài...
Mà Tu ở cách đó không xa nhìn thấy hành động vừa rồi của hắn, suýt thì lao tới, may mà Phong kéo hắn lại: “Điện hạ tự biết chừng mực!”
“Phong, huynh thừa biết đó là...”
“Điện hạ tự biết chừng mực!” Giọng nói lại nặng nề hơn một chút. Làm sao tâm trạng hắn không giống hắn ta chứ? Làm sao hắn lại không muốn cướp giải dược kia về chứ? Nhưng mà, việc điện hạ đã làm, đương nhiên có lý lẽ riêng của điện hạ. Nghĩ vậy, nắm tay của hắn bất giác giết chặt lại.