Lọc Truyện
Tác phẩm: Nhất Lộ An Ninh (一路安宁)

Tác giả: Thu Thiên Lý Đích Hoa Thu Thụ (秋天里的花楸树)

Editor: Thượng Chi Phong

Chương 61: Thân mật

Suối nước nóng nằm ở sân sau, sau khi ăn xong cơm tối xong, Thu Đồng dẫn An Ninh đi dọc theo con đường rải sỏi, băng qua mấy hòn non bộ tới một vọng lâu.

Hóa ra suối nước nóng nằm trong vọng lâu, chính là vọng lâu mà An Ninh nhìn thấy qua cửa sổ vào buổi sáng, mái hiên uốn cong giống như những gì nàng nhìn thấy, chỉ khác là lúc đó chúng bị cây cối che khuất, nàng chỉ nhìn thấy góc mái hiên phía trên, không nhìn thấy suối nước nóng bên dưới.

Sắc trời đã hoàn toàn tối lại, đêm nay không có trăng, nhưng trên bầu trời đen kịt lại có đầy sao, từng cái chấm nhỏ trải rộng khắp bầu trời, hội tụ thành một dải ngân hà lấp lánh.

Sân sau rất lớn, cây cối rậm rạp tươi tốt, một đường đi tới, cứ cách vài bước liền có đèn đường nhỏ soi sáng, đèn đường cao không quá một thước, dựng ở ven đường, chao đèn hình tròn. giống như những viên dạ minh châu to lớn.

Trong vọng lâu cũng có một chiếc đèn nho nhỏ chiếu sáng, một chiếc đèn chùm pha lê treo trên mái nhà, lơ lửng trong không trung, có những con côn trùng nhỏ đang bay xung quanh ánh sáng, tạo ra ánh sáng nhấp nháy.

Dưới ngọn đèn là một hồ nước nhỏ, nhìn đường kính ước chừng bốn năm mét, sóng nước trong hồ khẽ lay động, sương mù còn lập lờ chậm rãi bốc lên. Bờ bể được khảm bằng đá cuội to tròn, đáy nước trong vắt cũng được rải đá cuội mịn, mặt nước cách mép bể hơn mười centimet, độ sâu ước chừng hơn một mét một chút.

Cầm bộ quần áo sạch sẽ thay trong tay, An Ninh tìm một cái sọt đựng quần áo ở rìa vọng lâu. Đầu tiên kiểm tra xem giỏ có sạch sẽ không, sau đó mới cho quần áo vào, Thu Đồng đã quỳ xuống, đưa tay thử nhiệt độ nước.

"Nhiệt độ vừa phải", Thu Đồng rút tay về, tùy ý vẩy vẩy giọt nước, cười nhìn sang: "Có dám ngâm không?"

An Ninh ngước mắt nhìn xung quanh, xung quanh tối đen như mực, nàng không nhìn rõ thứ gì, chỉ có thể dựa vào ánh sao nhàn nhạt mà nhìn thấy bóng cây đen kịt.

..... Lộ thiên hả?

Thấy nàng do dự, Thu Đồng cười nói: "Sẽ không có ai ở đây".

An Ninh do dự ngồi xổm xuống cạnh hồ, đưa tay ra vẫy vẫy nước, độ ấm nước quả nhiên vừa phải, không nóng cũng không lạnh. Ngọn đèn trên đỉnh đầu rất sáng, trong đình chiếu sáng như ban ngày, nàng có chút kinh ngạc, dưới đáy hồ này không có bất kỳ loại nguồn suối gì đó nhưng nước trong đó không ngừng dao động, nước này từ đâu mà chảy vào đây?

[Nước ở đây đến từ đâu?]

Nàng dùng tay làm thủ ngữ.

Thu Đồng xem hiểu, cô chỉ chỉ vào thành hồ không bằng phẳng, có những tảng đá nhô ra, cũng có chỗ lõm xuống tạo ra khe hở, cô nói: "Nó chảy từ những khe đá vào, có một nguồn suối nước nóng bên dưới. Em xuống đó, ngồi ở bên trong là có thể cảm giác được nước từ trong đó chảy ra".

An Ninh vẫn do dự, ngồi xổm ngồi xổm ở thành một cục bông nho nhỏ, ngẩng đầu cau mày nhìn Thu Đồng.

Thu Đồng cũng thấy được sự vướng mắc nhỏ của em ấy khi nhìn cảnh vật chung quanh liền cười đi tới bên một cột trụ trong lương đình, sờ một cái nút và nhấn nó. Phía trên lương đình đột nhiên truyền đến một tiếng động nhỏ, An Ninh theo bản năng nhìn lên, liền thấy sáu phía của lương đình từ trên cao, rèm trúc màu be chậm rãi hạ xuống cho đến khi chạm đất mới dừng lại. Lương đình lộ thiên trong nháy mắt biến thành một không gian khép kín.

"Giờ đã dám xuống rồi ha?", Thu Đồng bĩu môi.

Cô gái nhỏ mím môi, nhẹ nhàng trừng cô một cái, đứng dậy.

Thu Đồng giơ tay bắt đầu cởi áo khoác, từng cái từng cái rơi xuống đất, đến khi chỉ còn hai chiếc cuối cùng cô mới ngừng lại. Bên kia An Ninh treo váy của mình lên trên lan can, trên người nàng cũng chỉ còn lại một lớp cuối cùng, đang nhìn Thu Đồng.

Dưới ánh mắt trong sáng là sự nghi hoặc, Thu Đồng ho hai tiếng.

"Tốt hơn vẫn là..... cởi... cởi ra ngâm mới tốt", bức màn đã được hạ xuống, hơi nước nóng phảng phất bốc lên trong không khí, nhiệt độ dường như tăng lên. Khuôn mặt của Thu Đồng hơi nóng lên, cô giải thích: "Suối nước nóng thường chứa nhiều loại nguyên tố vi lượng, nếu thường xuyên ngâm mình sẽ tốt cho cơ thể con người, mặc quần áo có thể không hấp thụ được trọn vẹn công dụng của nó".

Ok, ok...

An Ninh đang định cởi quần áo ra thì khoé mắt thấy Thu Đồng còn đang nhìn nàng. Mặt nóng lên, nàng xoay người, đưa lưng về phía Thu Đồng, nhanh chóng cởi sạch mình, sau đó ào một tiếng nhảy xuống nước. May là hồ không sâu, nàng cũng không té ngã nhưng động tác xuống nước quá lớn khiến nước bắn tung tóe.

Thu Đồng không nhịn được cười, cô căn bản cũng không muốn nhìn gì em ấy, cô gái nhỏ gầy gầy nhỏ con, thân thể phát dục muộn hơn so với bạn bè đồng trang lứa. Thu Đồng ở thời điểm cỡ tuổi em ấy đã một mét sáu lăm, áo ngực cô mặc cũng là cỡ B. Vậy mà nhìn coi, An Ninh vẫn là hơi nhô lên mà thôi, giống như một mầm đậu khô quắc.

Cô cởi khuy sau lưng rồi xuống hồ, An Ninh cúi đầu không dám nhìn, khoé mắt vẫn thấy một đôi chân thon dài thẳng tắp bước xuống nước, làn da trắng nõn ở trong làn nước như một khối ngọc không tì vết.

Cô ngồi xuống tảng đá bên cạnh, gương mặt An Ninh không tự chủ được bắt đầu nóng bừng, ánh mắt liếc sang một bên.

Thu Đồng đột nhiên khẽ cười một tiếng, bàn tay đưa đến trước mặt An Ninh, dùng ngón trỏ nâng chiếc cằm đang rũ xuống của em ấy, từ từ nâng lên.

"Muốn nhìn thì nhìn, trốn gì mà trốn", trong thanh âm cô ẩn chứa ý cười sâu xa, nhẹ nhàng vang lên.

An Ninh vô thức liếc nhìn cô một cái rồi vội quay đi chỗ khác, mắc cỡ đến ngón chân ngâm trong nước cũng cong lên. Nước trong suối nước nóng quả nhiên là đang chuyên động, nhiệt độ nước khiến người ta hết sức thoải mái, nhẹ nhàng lướt qua làn da toàn thân, bốc lên khiến tinh thần người ta từ từ thư thái.

Thu Đồng nheo đôi mắt hoa đào lại, lười biếng dựa vào tảng đá phía sau. Đuôi tóc của cô dính nước, từng sợi từng sợi tản ra trên cổ và vai, cũng xoã trước bộ ngực nhô lên kia, lộ ra da dẻ càng thêm trắng nõn.

"An An", cô trầm thấp gọi, thanh âm cũng lười biếng, hơi khàn khàn.

Giọng nói lọt vào tai nàng như có một sợi lông vũ cào vào tim nàng, An Ninh quay mặt sang nhìn về phía cô, trong đôi mắt trong veo nổi lên một mảnh sương mù mê ly.

Người phụ nữ với một chút quyến rũ giữa hai hàng lông mày, cô nhướng mày khẽ mỉm cười, trên khuôn mặt xinh đẹp được bao phủ bởi một vệt đỏ thẫm. Ngón tay của cô thoáng dùng chút lực, siết chặt cằm An Ninh, cúi đầu xuống.

Sức mạnh trên tay không cho chống cự, nhưng đôi môi ấn xuống lại vô cùng mềm mại.

Thu Đồng một tay ôm lấy eo của em ấy, buông cằm em ấy ra, lòng bàn tay áp lên gò má của em ấy, nụ hôn này vẫn trước sau như một dịu dàng, giống như gió nhẹ nhàng lướt qua bông hoa mỏng manh, tràn đầy thương tiếc cùng với cưng chiều.

Nước trong suối nước nóng sẽ không bao giờ nguội đi, hơi nước bốc lên ngày càng dày đặc, không khí bốn phía ngày càng nóng hơn. Đôi mắt của Thu Đồng sâu thẳm, có một chút nhẫn nại ẩn giữa lông mày của cô. Cô chậm rãi lui ra sau, ngậm lấy môi An Ninh cắn cắn, chờ sương mù trong mắt An Ninh tan đi, chậm rãi khôi phục lại thanh tỉnh.

Thu Đồng ôm chặt lấy em ấy, áp vào trán nàng, ánh mắt của coo dịu dàng mềm mại, như là một tấm lưới vô hình, bao bọc An Ninh trong đó, khiến nàng không nơi nào có thể trốn thoát.

Mặc dù cô bé hay ngượng ngùng và đơn thuần nhưng có lúc cũng rất can đảm và táo bạo một cách đáng ngạc nhiên.

Nàng buông hàng mi dài như lông vũ, giơ cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cổ Thu Đồng, nghiêng người về phía trước, như chuồn chuồn lướt nước (vô cùng hời hợt) chạm vào gò má cô, vừa vặn một giọt mồ hôi trượt xuống trên mặt Thu Đồng, nàng theo bản năng duỗi ra đầu lưỡi.

Mặn.

Đáy mắt trong veo, nở nụ cười ngây ngô.

Thu Đồng nặng nề cười, tiếng cười khàn khàn, đôi môi đỏ mọng cong cong quyến rũ động lòng người.

Bạn nhỏ này sao mà làm người ta yêu thích quá vậy, quả thực là làm cho cô thích đến không biết nên làm thế nào cho phải rồi.

Lương đình nhỏ bị vây kín, trong không gian nhỏ hẹp, sương trắng lượn lờ tụ lại ngày càng nhiều. Dòng nước ấm áp chảy khắp cơ thể, gột rửa bao mệt mỏi phong trần. Sau khi ngâm mình trong một thời gian dài, trên người sẽ ra một thân mồ hôi.

An Ninh cảm giác mình sắp bị nướng chín, từ đầu đến chân đỏ bừng, mồ hôi đầm đìa trên mặt. Thu Đồng giơ tay lên, những ngón tay ngâm lâu nên có những vết nhăn.

"An An, trở về thôi", cô nói xong liền từ trong nước đứng lên, dùng đôi chân thon dài bước lên bờ. Bận tâm đến sự xấu hổ của cô gái nhỏ, cô trước tiên đi lấy áo choàng tắm mặc vào người, sau đó lấy một chiếc nhỏ hơn, đứng trên bờ đợi.

An Ninh vẫn ngồi trong suối nước nóng, nghiêng đầu nhìn cô.

Thu Đồng vươn một tay ra, ngón tay trắng nõn, thần sắc bình tĩnh, tự nhiên.

"Đến, chị kéo em".

An Ninh ngẩng đầu nhìn cô, khóe môi mím mím, đưa tay ra.

Nắm lấy bàn tay bé nhỏ ấy, nhẹ nhàng dùng sức, An Ninh dẫm lên bậc đá đi lên. Nàng còn chưa kịp ngại ngùng, ngay sau đó Thu Đồng liền nhấc chiếc áo choàng tắm trên tay cô lên, che kín người nàng.

Y phục trắng mềm mại như tơ, mặc vào người liền bị nước trên người thấm ướt hơn nửa. Áo tắm được chuẩn bị nơi này theo phong cách truyền thống Nhật Bản, rộng rãi trang nhã, chất liệu lụa mềm mại, ăn mặc rất thoải mái.

An Ninh kéo kéo cổ áo, chân mang đôi guốc gỗ nặng trịch, chậm rì rì đi theo phía sau Thu Đồng, trên con đường đá uốn lượn là bóng cây cối, hòn non bộ hiện ra dưới ánh sao lập loè.

Hơi lạnh của màn đêm xâm chiếm, hô hấp không khí trong lành mát mẻ, bên tai còn nghe thấy tiếng côn trùng kêu, ẩn trong đám cây cỏ rậm rạp, không biết từ đâu đến.

Ai cũng không nói gì, chỉ là người đi phía trước chậm rãi giảm tốc độ, nắm tay người phía sau, ngón tay đan chặt vào nhau, mười ngón tương khấu. Hai người các cô rõ ràng không nói chuyện với nhau, thậm chí ngay cả nhìn nhau cũng đều không có, nhưng giờ phút này nếu có ai nhìn thấy một màn này, nhất định sẽ vì tình ý vô hình xung quanh hai người họ làm cho cảm thấy chua nhức răng luôn.

*

*

Chiếc du thuyền to lớn với ánh đèn rực rỡ đang lướt trên biển cả bao la, dưới màn đêm bao phủ, nước biển một màu đen kịt và thăm thẳm. Từ Giai Tư đứng trên boong thuyền, dựa vào lan can, váy cô bị gió biển thổi bay phần phật

Tiếng người huyên náo tvang ra từ các tầng trong khoang thuyền, trên boong thuyền lại vắng ngắt. Mấy chị em đi cùng cô đã sớm đi tới sảnh tiệc chơi rồi, tiệc mừng ở đây sẽ kéo dài năm ngày, mỗi ngày đều có chủ nhân tổ chức tiệc chiêu đãi, người được mời đến không giàu sang thì cũng cao quý.

Đương nhiên, một phú nhị đại độc lập như Sở Lâm An sẽ không đến.

Đôi bàn tay đang bám vào lan can lạnh ngắc vì gió thổi, khuôn mặt cô cũng đau rát vì gió thổi tóc tung bay đập vào. Từ Giai Tư giơ tay xoa má, sau đó xoay người trở về phòng của mình. Phòng của cô ở tầng hai trong khoang tàu, phòng 206. Tầng một được làm thành một đại sảnh tiệc lớn với nhiều nơi để giải trí Lúc Từ Giai Tư đi qua lối đi trải thảm, cũng có thể cảm giác được bầu không khí hừng hực ở tầng dưới.

Nếu như là khi khác, cô cũng muốn tham gia cuộc vui, lần này cô ra ngoài vốn là vì giải sầu, nên thư thả chơi bời mới phải. Đáng tiếc buông tay nói thì dễ hơn làm. Theo đuôi phía sau Sở Lâm An quá lâu rồi, hiện tại quyết định rời đi, cô đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái.

Có chút thẫn thờ, như là cuộc sống đã mất phương hướng và không có mục tiêu. Vốn dĩ cô cho rằng mình sẽ khổ sở, nhưng trên thực tế, trong lòng có chút buồn, nhưng nhiều hơn là mê man.

Từ Giai Tư suy nghĩ nghiêm túc cả ngày, mục tiêu cuộc sống của cô bắt đầu từ việc thích Sở Lâm An, sau đó trở thành muốn ở bên Sở Lâm An, không có gì khác nữa. Cô có gia cảnh tốt, cuộc sống tốt, có thể đạt được những gì mình muốn, nhưng chỉ đối với Sở Lâm An là cô mong mà không được. Đôi mắt của cô chỉ có thể nhìn thấy Sở Lâm An, trong cuộc sống phần lớn thời gian đều vây quanh anh ta, tâm tình vì anh ta mà dao động, giống như một con chó bị anh ta dẫn đi.

Hiện tại cô quyết định không thích anh ta nữa, từ bỏ anh ta, lại đột nhiên không thích ứng được.

Nhưng không thể phủ nhận rằng đằng sau sự mê man bối rối đó, cô cảm thấy sự nhẹ nhõm đã mất từ ​​lâu.

Cô không cần phải tiếp tục vì anh ta từ chối mà đau khổ, vì chút thân mật nhỏ nhoi của anh ta mà vui mừng nhảy nhót, cũng không cần vì những lời ám chỉ thỉnh thoảng của anh mà mong chờ. Cô không cần lại vẫy đuôi cầu xin anh ta, không cần quan tâm đến ý kiến ​​và suy nghĩ của anh ta, không cần đem trái tim mình suốt ngày nâng lên hạ xuống, nơm nớp lo sợ.

Từ Giai Tư thầm nghĩ, cảm giác này thật là, thật là tuyệt. Tại sao phải quan tâm đến người khác? Tại sao phải trả giá một cách không cần thiết như vậy? Cô cũng không phải là Thánh Mẫu! Tương lai chỉ cần tìm một tiểu thịt tươi vui đùa một chút là tốt rồi, giống như chị Đồng vậy, sống tự do tự tại mới tuyệt biết bao. Tình ái, đều là trò chơi chó má hết.

Ngồi ở trong phòng, cô cầm ly rượu đầy, không chút do dự rót vào miệng, một hơi uống cạn.

Cảm giác cay cay cuộn từ đầu lưỡi, thấm vào dạ dày, bỏng rát.

Càng uống càng thoải mái, càng uống, đầu óc càng rối bời.

Không muốn lại nghĩ về anh ta. Từ Giai Tư, cô có tiền đồ chút đi, không được khóc!
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!