Lọc Truyện

Nhất Lộ An Ninh

Tác phẩm: Nhất Lộ An Ninh (一路安宁)

Tác giả: Thu Thiên Lý Đích Hoa Thu Thụ (秋天里的花楸树)

Editor: Thượng Chi Phong

Chương 45: Tâm tư

Lúc nửa đêm, tiếng mưa rơi bên ngoài lại lớn lên. An Ninh nhẹ nhàng trở mình trên giường, thoát khỏi vòng ôm của cô. Thu Đồng tựa như nàng vừa có động thái gì liền tỉnh trong nháy mắt, đem cô gái nhỏ lăn xa ôm trở lại.

Cô gái nhỏ có chút trằn trọc nhưng không tỉnh lại, chỉ là nhắm mắt lại nhăn mặt, há miệng thở dốc. Ngọn đèn ngủ nhỏ trong phòng thắp lên ánh sáng lờ mờ, dưới ánh đèn khúc xạ, đôi môi hơi hé mở của cô gái nhỏ có vết khô nứt.

Thu Đồng đưa tay vuốt ve trán của nàng, hơi nóng. Từ trường học trở về em ấy có sốt nhẹ, buổi chiều tắm rửa sạch sẽ rồi cũng có uống thuốc, nhiệt độ hơi hạ xuống nên Thu Đồng cũng không ép em ấy đi bệnh viện. Buổi tối không biết làm sao mà bắt đầu sốt trở lại.

Thu Đồng nhẹ nhàng xuống giường, đi đến phòng khách, rót một ly nước ấm, tìm một ít thuốc hạ sốt, mang vào phòng ngủ.

Đặt ly nước và thuốc lên tủ đầu giường, cô nhẹ nhàng chạm vào gò má hơi nóng của cô gái nhỏ, khẽ gọi: "An An?"

An Ninh ngủ không sâu lắm, nàng có thể nghe thấy có người gọi mình, nhưng bản thân vẫn luôn mê man không thể tỉnh lại, nàng nỗ lực mở hai mắt ra nhìn Thu Đồng một cái nhưng không khống chế được muốn nhắm mắt lại. Thu Đồng một tay vòng qua vai nàng, để nàng dựa vào trong ngực mình, tay kia cầm thuốc, nhẹ nhàng dỗ dành: "An An, há miệng ra nào".

An Ninh nhắm mắt lại mơ hồ nghe hiểu câu nói này, mơ mơ màng màng hé miệng ra, ngay sau đó, một viên thuốc được nhét vào, chạm vào đầu lưỡi lập tức sinh ra vị đắng ngắt.

"Ư......", nàng nhăn khuôn mặt nhỏ, cũng không phun ra, trái lại ngậm chặt miệng, nước mắt từ khóe mắt tràn ra.

"Nào, An An, hé miệng ra", Thu Đồng nhỏ giọng nói, bưng ly nước cho nàng uống.

Mặc dù vừa mở miệng đã bị nhét một viên thuốc, đắng đến chảy nước mắt ào ào nhưng nghe được thanh âm của Thu Đồng nàng vẫn theo bản năng nghe lời, lại há miệng ra. Nàng hiện tại ý thức không tỉnh táo lắm, sốt đến đầu óc choáng váng, khó suy nghĩ điều gì nhưng những lời đơn giản như vậy vẫn có thể hiểu được.

Đôi môi trắng bệch hé mở, bên mép môi dưới có một đoạn đầu lưỡi hồng nhuận run run rẩy rẩy vươn ra, trên đầu lưỡi có một viên nhỏ tròn tròn dẹp dẹp. Nàng muốn đem nó phun ra nhưng vì đây là Thu Đồng nhét vào nên dù không có tỉnh táo lắm nàng cũng không dám phun, vậy nên không thể làm gì khác hơn là ấn nó vào đầu lưỡi.

Thu Đồng không khỏi cười một tiếng, nhưng trong lòng cô lại mềm nhũn rối bời. Chòi oi bảo bối này thật sự quá làm người thương yêu rồi mà.

Cô đưa ly nước đến gần môi An Ninh, hơi nghiêng miệng ly, ghé vào tai em ấy thì thầm: "An An, uống miếng nước đi."

Cô gái nhỏ rất nghe lời, nhắm mắt uống hớp nước, nuốt xuống.

Môi nàng dính nước, có độ mềm hơn, dần dần khôi phục màu hồng nhạt như thường, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng óng ánh. Thu Đồng cụp mắt xuống nhìn một lúc, sau đó đưa tay lên chậm rãi lau. Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh lướt qua cánh môi nhỏ, đầu ngón tay mềm mại ấm áp, bờ môi mỏng lại hơi mát lạnh. Tay cô hơi khựng lại, ở trên môi dừng lại mấy giây, vừa định rút tay về thì cô gái nhỏ đang mê mang đột nhiên cảm thấy môi ngứa ngáy, dò lưỡi ra liếm liếm. Đầu lưỡi khẽ chạm vào đầu ngón tay, vừa chạm vào liền biến mất, lưu lại một chút ẩm ướt trơn trượt.

Cả người Thu Đồng cứng đờ, lập tức rút tay về, trong mắt lặng lẽ bùng lên một ngọn lửa. Sau khi đút thuốc xong, cô trở lại giường, nằm yên lặng một lúc lâu mới bình tĩnh lại cảm giác nóng bỏng do đụng chạm nhẹ đó.

Trong bóng tối, cô không khỏi cười khổ. Vốn tưởng rằng bản thân là gái thẳng nhưng mà lại không thẳng cho lắm cũng không dám thẳng thắn công nhận mình cong, dù trong lòng đã quyết định đón nhận cô gái nhỏ nhưng cô vẫn cố nói rằng chỉ là tình cờ người cô thương là nữ mà thôi.

Này bất quá là sự yêu thích nảy sinh từ quan hệ ở chung lâu ngày thôi. Nhưng cô không nghĩ tới, chỉ là thay đổi cái nhìn đối với An An, lại thêm nho nhỏ mê hoặc cám dỗ cũng không tính là động chạm như vậy, cô lại có những suy nghĩ không nên có.

Cô vẫn đánh giá quá cao bản thân mình. Đại khái là ở thời điểm bản thân cũng không biết thì cô đã có những tâm tư khác đối với cô gái nhỏ rồi phải không? Nếu không phải lần này trong lúc vô tình cô phát hiện ra những suy nghĩ thầm kín của em ấy, có lẽ cô vẫn sẽ không sáng tỏ tâm ý của chính mình, sau đó càng dễ làm ra những chuyện khiến An An buồn.

May thay, cô hiểu được ánh mắt yêu say đắm kia. Khoảnh khắc hiểu ra, cô đã suy nghĩ rất nhiều, vô số ý nghĩ lướt qua trong đầu, cuối cùng tổng kết lại thành một câu nói: Nếu là An An, cô nguyện ý đón nhận em ấy, ở bên em ấy.

Cô vẫn không nghĩ mình sẽ thích phụ nữ, mà điều cô đón nhận chính là cô yêu thích cô gái nhỏ tên Lộ An Ninh kia. Cô thích em ấy, tương lai cũng sẽ cố gắng hết sức làm cho bản thân yêu em ấy.

Cô gái nhỏ ngủ bên cạnh không ngừng cử động, lăn tiến vào trong lòng cô. Thu Đồng giơ tay ôm chặt lấy em ấy. An Ninh vùi đầu vào hõm cổ cô, hơi thở phả ra có chút nóng bỏng, chân mảnh khảnh gác lên đùi cô, chìm vào giấc ngủ.

Hầy, nhanh lớn lên một chút đi nè! Ôm bảo bối đang ngủ say, Thu Đồng vô cùng mong chờ.

Sáng sớm ngày hôm sau, cơn sốt nhẹ của An Ninh đã giảm đi, cả người thay đổi trở nên hoạt bát, tràn đầy năng lượng.

Thu Đồng đến phòng làm việc để nghe điện thoại trong khi cô gái nhỏ đang làm bữa sáng trong bếp.

"Tra được rồi sao? Gửi tôi xem trước một chút. Uhm... Chờ tôi dặn dò bước tiếp theo".

Cô bật máy tính, có một email chưa đọc nằm trong hộp thư. Di chuột click vào đó, tư liệu được sắp xếp chỉnh tề hiện ra. Cô xem qua thật kỹ, trong lòng đã biết rõ toàn bộ sự việc.

Trong số những nữ sinh đưa An Ninh đi ngày hôm đó, người cầm đàu tên là Hồ Cầm, cha con bé đó là giám đốc Sở Giáo dục thành phố Hải, mẹ thì xuất thân từ dòng dõi thư hương thế gia, là một nhà nghệ thuật lâu năm có danh tiếng. Bọn họ chỉ có một cô con gái duy nhất, từ nhỏ nhận được muôn vàn cưng chiều, lớn lên trong sự chiều chuộng thành thói nên tính tình Hồ Cầm rất kiêu ngạo, hống hách, đối với thứ mình muốn thì có tính chiếm hữu rất mạnh. Con bé đó có một trúc mã, mối quan hệ hai người họ tốt vô cùng, người lớn hai nhà cũng vui vẻ nói chuyện hứa hôn từ nhỏ cho hai người, đáng tiếc vị trúc mã này không thích cô ta mà chỉ coi cô ta như em gái mà đối xử.

"Trác, Dục, Tuyên?", nhìn hình thiếu niên tuấn tú trong tài liệu, Thu Đồng hơi nheo mắt lại, trong con ngươi có một vẻ gì đó không rõ ràng.

Chính nam sinh này mỗi ngày quấn quít lấy An An của cô, khiến Hồ Cầm ghi hận em ấy. Hồ Cầm ỷ vào gia cảnh tốt, làm mưa làm gió quen rồi, Trác Dục Tuyên lại là một thiếu niên phi thường ưu tú, từ nhỏ đến lớn không biết có bao nhiêu nữ sinh yêu thích cậu ta, tỏ tình với cậu ta nhưng cuối cùng đều bị Hồ Cầm lén lút dạy dỗ một trận. Từ lâu Hồ Cầm đã coi cậu ta như người của mình, sao có thể để cho người khác thèm muốn đồ của cô ta chứ?

Cô ta đã làm những việc giống như đối phó với An Ninh rất nhiều lần, quen tay làm nhanh, căn bản không sợ đắc tội với bất kỳ ai, gia đình có quyền có thế, rất nhiều cô gái trong quá khứ đều bị làm như vậy nhưng chưa từng có bất kỳ người nào dám đứng ra phản kháng.

Cô ta chưa từng đá phải chân bàn mà cô ta cũng không phải là người không có đầu óc như vậy, trước khi định ra tay dạy cho An Ninh một bài học, cô ta đã điều tra, biết An Ninh chỉ là một cô gái câm sinh ra trong gia đình bình thường. Tuy rằng cô ta cũng tra được An Ninh từ chối sự theo đuổi của Trác Dục Tuyên nhưng mà giận chó đánh mèo là không thể tránh khỏi. Trác Dục Tuyên trước giờ chưa từng thích cô gái nào, An Ninh là người đầu tiên cậu ta biểu lộ tình cảm rõ ràng, sao có thể kêu Hồ Cầm bình tĩnh được đây?

Thông tin được gửi tới rất toàn diện, bao gồm cả mấy nữ sinh khác trong video, còn có Trác Dục Tuyên cùng với thông tin chi tiết về gia đình của họ.

Thu Đồng khi mới vừa nghe nói An Ninh mất tích, điều đầu tiên lóe lên trong đầu cô là có ai đó đã phát hiện ra sự tồn tại của An Ninh, bắt An Ninh để uy hiếp đối phó cô.

Cô nghĩ đó là từ kẻ thù của mình, bây giờ xem ra, chỉ là sự ghen tị giữa các cô gái.

Nhưng cô sẽ không để họ được thoải mái chỉ vì tuổi còn nhỏ, sẽ không dễ dàng buông tha bọn nó. Những người này nhất định phải trả giá thật lớn. Thu Đồng cô xưa nay chưa bao giờ là người tốt, cô trước đây không phải, sau này cũng sẽ không thay đổi để trở nên tốt hơn, nhiều nhất cô sẽ giả vờ làm một người chị tốt bụng trước mặt An An, đối với người khác, cô sẽ không có một tia thiện tâm nào.

Cô đối với người chung quanh đều mang theo sự cảnh giác, khi còn trẻ thành lập Hạo Nguyệt, cô mắc nhiều sai lầm và chuyện xấu cô làm cũng không phải là ít. Lúc đầu cô xem trọng một số công ty có triển vọng nhưng mà nếu như bọn họ có triển vọng phát triển tốt, không gặp phải khó khăn thì sẽ không cần sự giúp đỡ của nhà đầu tư từ bên ngoài như cô làm gì.

Những người bình thường có khả năng sẽ cứ thế từ bỏ, quay đầu tìm mục tiêu khác. Thu Đồng thì không, cô lén lút gian lận, hoặc là cắt đứt dây chuyền vốn của công ty, hoặc là xúi giục các công ty khác công kích công ty kia, tốt nhất là khi nó gặp nguy hiểm, cô liền nhân cơ hội tung cành ô-liu, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, giành được lòng biết ơn và phần hồi báo của họ.

Thủ đoạn của cô đen tối và thâm độc, lúc nhỏ cô còn non nớt, tay chân không sạch sẽ, bị người khác theo dõi, nhìn chằm chằm, sau đó phải mượn tay cậu mới giải quyết được. Nhưng cô cũng không có vì vậy mà thu tay lại, nhận qua răn dạy cô làm việc càng giảo hoạt, càng bí mật hơn. Vô gian bất thương, vô thương bất phú (*), cô là thương nhân trời sinh, từ trong xương tuỷ đã không phải là một người thiện lành gì.

(*) Vô gian bất thương, vô thương bất phú: nghĩa là nếu không gian trá thì không phải người làm kinh doanh, không phải người làm kinh doanh thì không thể làm giàu.

Những người khác nói rằng Hạo Nguyệt giống như mặt trăng trong bóng tối đưa ra hướng dẫn cho các công ty gặp khó khăn, mang lại ánh sáng cho các công ty đó. Nhưng ai cũng không nghĩ tới bản thân nó lại được sinh ra từ bóng tối hắc ám, cùng đêm đen như hình với bóng.

Hạo Nguyệt càng ngày càng lớn mạnh, một năm trở lại đây cô rất ít khi ra tay, đa phần là ẩn mình trong bóng tối, gần như quên mất việc dạy cho ai đó một bài học là như thế nào.

Dùng ngón tay trượt con chuột, sau khi đọc xong tất cả mọi thứ, cô gọi một cuộc điện thoại.

"Vừa rồi tôi nói anh điều tra mấy người. Mấy người đó là nhân vật nhỏ, tùy tiện xử lý đi. Uhm... Có hai người không phải có công ty nhỏ sao? Cứ để bọn họ phá sản là được, làm cho họ cút khỏi Hải thị", cô dừng lại chốc lát, sau khi nghe bên kia đáp lại mới nói tiếp: "Hồ Cầm kia, phải "chào hỏi" nó một chút. Tôi nhớ trên tài liệu có viết ba nó có một đứa con riêng bên ngoài phải không? Ông ta cũng trốn thuế nhỉ? Gửi nặc danh lên trên báo cáo đi. Còn nữa, trước kia nó từng bắt nạt rất nhiều nữ sinh đúng không? Còn quay video lại nữa?"

"Anh có thể lấy được không? Sau khi lấy được, đăng lên trên mạng cho tôi, ngày mai đăng liền".

"Trác Dục Tuyên?", Thu Đồng lặp lại cái tên mà người bên kia nhắc đến, mặt không chút thay đổi "À" một tiếng.

"Chuyện này tạm thời bỏ qua đi. Tôi làm động tĩnh lớn như vậy, lão già Thu Văn Sinh kia nhất định sẽ biết, chờ lúc ông ta phát hiện thì lợi dụng tên này lừa gạt ông ta".

"Dù sao thì tin đồn tôi thích kiểu mặt trắng nhỏ đã truyền đi khắp nơi rồi, bởi vì coi trọng một học sinh trung học mà đối phó thanh mai thích hắn, lời đồn thế này cũng là bình thường thôi. Những cái khác anh cứ liệu mà làm, điều quan trọng duy nhất là, đừng làm bại lộ sự tồn tại của An Ninh là được."

Thuộc hạbBên kia vẻ mặt đau khổ đáp lời, sau khi nhận một đống lớn việc cần làm, anh ta cảm thấy mình sẽ phải tăng ca thêm một đêm nữa rồi. Chỉ là không biết mấy người kia như thế nào đắc tội lão đại, lại có thể để lão đại tự mình ra tay giải quyết, thuộc hạ địa vị nho nhỏ như bọn họ thật đáng thương mà, bận rộn xử lý công việc.

Bên này Thu Đồng cầm điện thoại, trở nên trầm tư. Lưu lại Trác Dục Tuyên cũng không phải chỉ để lợi dụng trên danh nghĩa mà bởi vì cô phát hiện, Trác Dục Tuyên là em họ của Trần Vi. Cô luôn cảm thấy rằng Trần Vi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, trước khi cô biết mục đích của hắn ta, cô muốn thông qua Trác Dục Tuyên để thăm dò. Hơn nữa thằng nhóc kia còn thích An An của cô nè.

Cô không nghĩ tiêu diệt nó đơn giản như vậy, nhất định phải chơi cho đã.

Dám đánh chủ ý lên người của Thu Đồng, đúng là không biết chữ "chết" viết như thế nào.

==========

Tác giả có lời muốn nói:

Nhật ký của An Ninh: Khi mình đang đứng trong phòng bếp, mình mới dần dần nhận ra rằng mình lại muốn bắt đầu ở chung với chị ấy! Mặc dù có hơi xấu hổ nhưng dù sao cũng siêu hạnh phúc, siêu cấp hài lòng. Sau này em sẽ ngoan ngoãn hơn, mỗi ngày giúp chị nấu cơm, liệu chị có thể tthích em không?

Thu Đồng: Suy nghĩ về cuộc sống kiêng khem, sinh hoạt cấm dục của mình trong ba năm tới, tôi.......... Khi nào An An của tôi mới có thể trưởng thành đây? Tang thương.jpg QAQ
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!