Lọc Truyện

Nhật Ký Cung Nữ Thượng Vị

A Dư bị lôi ra khỏi chính điện, đột nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu hơi lạnh.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn, bầu trời đột nhiên đổ tuyết, rơi xuống mặt đất, trắng nhẹ như lông ngỗng, gần như bao phủ khắp mặt đất.

Sau khi ra khỏi chính điện, A Dư cảm thấy sức người đang kéo nàng nhẹ hơn một chút, bên tai vang lên một giọng nói hơi do dự: “A Dư tỷ tỷ…”

Nàng quay sang nhìn, là Trác Dư ở trong điện, bởi vì trong cung có một vị Trác tần, cho nên mọi người đều gọi hắn là Tiểu Dư Tử, A Dư và hắn không phải thân lắm, nhưng quan hệ giữa hắn và Tiểu Lý Tử rất tốt.

Tiểu Dư Tử với thái giám bên cạnh nhìn nhau, có chút không biết làm sao.

Bọn họ mơ hồ biết được tại sao chủ tử lại muốn phạt A Dư, là do biết lý do, nên bọn họ mới do dự.

A Dư đang bị trói trên tấm gỗ, nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiểu Dư Tử: “A Dư tỷ tỷ, ráng nhịn một chút...”

Hình phạt bị đánh này có kỹ xảo riêng, đa phần thì thấy nghiêm trọng như vậy, nhưng thật ra không phải là hình phạt nặng.

Bọn họ cũng hết cách, không thể làm trái lại mệnh lệnh của chủ tử, mà lúc này cũng không dám đắc tội với A Dư.

Cơn đau khi bị roi đánh vào người còn thua xa lần trước, nhưng cho dù như thế, nàng vẫn không thể nhịn nổi, sắc mặt tái mét, cơn đau sau người khiến nàng có chút choáng váng, nàng nhớ đến lời của Dung tần, đột nhiên không muốn bọn họ thủ hạ lưu tình nữa.

Thà bị đánh bầm dập ở đây, còn hơn chịu giày vò sau này.

Nhưng khi tỉnh lại, nàng đã được đưa vào hiên nhà, không giống như lần trước, bên cạnh không còn Châu Kỳ, trong căn phòng ngột ngạt này chỉ còn lại mình nàng.

A Dư cảm thấy đau khắp người.

Nàng trở mình một cách khó khăn, thấy bên ngoài trời đã hửng sáng, nghĩ chắc mình đã hôn mê cả đêm rồi, nàng liếm đôi môi khô khốc, hôm qua đến giờ không có một giọt nước nào, cộng thêm vết thương trên người, A Dư cảm thấy mình sắp không sống được bao lâu rồi.

Nàng mơ mơ màng màng nằm trên giường, ngoại trừ cơn đau, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô rát.

Ánh mắt A Dư đột nhiên lướt đến bộ ấm trà trên bàn, nàng cật lực nuốt một ngụm nước bọt, chống đỡ mình bò tới phía trước, vết thương trên ngón tay vẫn chưa lành, nhưng nàng đã không còn cảm thấy đau nữa.

Trong lúc bất cẩn, nàng bị ngã từ trên giường xuống đất, khiến sắc mặt tái mét.

Cái bàn ngay trước mặt, nàng gắng sức vươn tay ra, thở không ra hơi, cuối cùng nắm lấy góc bàn, ấm trà lung lay rơi xuống dưới đập vào mặt nàng, A Dư miễn cưỡng quay đầu lại thì nghe thấy tiếng đồ rơi vỡ.

Ánh mắt của A Dư rơi vào chiếc ấm trà bị vỡ, cả người nàng cứng đờ, sau đó khẽ bật cười.

Mặt đất khô ráo, trong ấm trà cũng chẳng có nước.

A Dư yếu ớt ngã xuống đất, không còn sức để cử động.

Nàng không biết mình đã nằm dưới đất bao lâu, khi tỉnh lại thì bên ngoài trời đã tối, A Dư mở mắt ra, màn đêm bao trùm chẳng nhìn thấy gì cả.

Trong không gian tĩnh lặng, đột nhiên từ ngoài cửa dường như có chút tiếng động.

A Dư cử động ngón tay, ngay cả sức để quay đầu lại nhìn cũng không có, nàng đành chán chường mà từ bỏ.

Người lẻn vào nhìn thấy tình hình bên trong, hơi thở có chút ngưng trệ, hắn bước nhanh tới đỡ người lên, hoảng : “A Dư! A Dư!”

A Dư nghe ra được đó là giọng của Tiểu Lý Tử.

Tiểu Lý Tử nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, hai mắt hắn đỏ hoe, hai tay run rẩy lấy từ trong túi ra hai quả, đưa gần vào miệng nàng, dùng sức bóp nát quả đó, nước ép và xác quả mềm dẻo chảy vào miệng A Dư.

Đôi mắt của A Dư chuyển động, nuốt những thứ trong miệng xuống một cách khó khăn.

Hai quả, căn bản chẳng có tác dụng bao nhiêu.

Tiểu Lý Tử không khỏi nghẹn ngào: “Chủ tử căn dặn, không cho phép bất cứ ai cho muội ăn, tất cả đồ ăn đều bị thu lại, hai quả này là Châu Kỳ lén lấy đi.”

Lúc trưa, Châu Kỳ lén lấy trái cây đến cho hắn, nhưng bọn họ không dám qua ban ngày, khó khăn lắm mới đợi được đến khuya rồi mò qua, Châu Kỳ đang ở bên ngoài canh chừng cho hắn.

A Dư không thấy bất ngờ chút nào.

Dung tần muốn nàng ta chết, sao có thể giơ cao đánh khẽ được?

Tiểu Lý Tử lau vệt nước mắt: “A Dư, rốt cuộc muội nghĩ thế nào vậy? Sao lại chọc chủ tử giận?”

Trong lòng hắn vẫn luôn nghĩ A Dư rất thông minh, bất luận nàng có suy nghĩ gì, cũng không đến nỗi chọc giận chủ tử.

A Dư khó khăn nói:

“Ta... để, hoàng thượng... rút... móng tay của Diệu Cầm...”

Ý định ban đầu của nàng chỉ là muốn chủ tử mất mặt, không ngờ kết quả lại như thế, nhưng quả thật là do nàng gây ra mà.

Tiểu Lý Tử hắng giọng, một lúc sau mới thốt ra tiếng:

“Muội đúng là điên rồi!”

A Dư rơm rớm nước mắt.

“Cho dù hoàng thượng có để ý muội, nhưng muội vẫn đang ở trong Du Cảnh Cung, sao không thể nhịn một chút chứ!”

Nàng còn làm người hầu một ngày, chủ tử sẽ có cách trị nàng một ngày.

Nhưng nếu nàng đột nhiên trở thành chủ tử, sau đó xử lý hai cung nữ Diệu Cầm, cho dù trong lòng Dung tần có hận, cũng sẽ không dễ dàng đối phó nàng giống như bây giờ.

A Dư nghiến chặt răng, nàng hiểu những gì mà Tiểu Lý Tử nói.

Nhưng… nhưng chủ tử không định bỏ qua cho nàng!

Nếu thật sự giống như hắn nói, bản thân nàng có thể ra khỏi Du Cảnh cung, nàng hà tất cược tính mạng để làm bẽ mặt Dung tần chứ?

Nàng nhắm mắt lại, từng giọt nước mắt nóng rực lặng lẽ từ khóe mắt chảy xuống cổ, rơi trên tay Tiểu Lý Tử, nóng hổi như cháy.

“Ta đã đến… cung Càn Khôn… đêm nay, nàng ta… thị tẩm...”

“... Nàng ta… không tặng ta… đưa cho… hoàng thượng...”

Nàng không đoán được ý của thánh thượng, nhưng nếu thánh thượng muốn đưa nàng ra khỏi cung Dư Cảnh thì đêm qua sẽ không giữ nàng lại.

A Dư không còn sức nói tiếp, nhưng hai câu này cũng đủ khiến toàn thân Tiểu Lý Tử cứng đờ, hắn chỉ có thể ngậm ngùi nói:

“Muội có đau không?”

Nước mắt của Dư đột nhiên trào ra, nàng ta nói: “... Đau… Lý Tử, ca… ta đau quá…”

Nàng rất sợ đau, nhưng sau khi làm nô tài, chủ tử phạt mình cũng là ban ơn, có đau hơn nữa cũng không được kêu.

Tiểu Lý Tử hít thở thật sâu, trong lòng cảm thấy đau đớn và tự trách, cảm giác đó cứ cuộn trào trong cổ họng khiến mũi hắn có chút cay cay.

Bên ngoài đột nhiên có tiếng động nhỏ, A Dư bỗng chốc cắn chặt môi, nén tiếng khóc lại.

Tiểu Lý Tử đứng lên, nhỏ giọng nói: “Ta đi đây.”

A Dư không có động tĩnh một lúc lâu, nhưng lúc Tiểu Lý Tử sắp bước ra ngoài, nàng đột nhiên nói khẽ:

“... Lý Tử… ca, đừng… đến… nữa...”

Nàng sống tiếp rất khó, nhưng nàng không muốn liên lụy Tiểu Lý Tử và Châu Kỳ.

Tiểu Lý Tử sững người, hắn không trả lời, chỉ bước nhanh ra ngoài.

Ngày hôm sau, cung Càn Khôn.

Lư hương bên cạnh ngự án nghi ngút khói, Phong Dục cầm cuốn sổ trong tay, lông mày khẽ nhíu lại khó mà thấy rõ.

Dương Đức lau mồ hôi lạnh bước vào.

Phong Dục liếc nhìn thấy hắn, hơi nheo mắt lại, ném cuốn sổ lên ngự án, nhìn hắn dò xét từ đầu xuống chân, khẽ nhếch môi:

“Chân nhanh thế sao?”

Dương Đức làm mặt khổ sở.

Khi nãy hoàng thượng đột nhiên nghĩ đến A Dư cô nương, bảo hắn đến xem tay của A Dư cô nương như thế nào, nhưng hắn vẫn chưa kịp đi thì có tiểu thái giám đến nói, tay A Dư cô nương không những chưa lành, mà e là mạng cũng khó giữ.

Hắn bước ra từ trong điện, rồi lại đi vào, có thể không nhanh được sao?

Dương Đức cúi đầu: “Hoàng thượng, tay của A Dư cô nương chắc là… vẫn chưa lành.”

Chắc là… chưa?

Phong Dục đứng dậy đi tới trước mặt hắn: “Nói cho rõ ràng.”

“Bước trước hoàng thượng vừa rời cung Du Cảnh, A Dư cô nương liền bị phạt.”

Dương Đức ngập ngừng: “Nói là phạt 30 trượng, cũng không mời nữ y…”

Mấy lời sau đó, Dương Đức không dám nói nữa.

Thuốc mà hắn căn dặn mang tới còn chưa qua khỏi cửa lớn, hắn dám nói những lời này sao?

“Chuyện khi nào?”

“Tối hôm trước.” Dương Đức tự hỏi, chẳng phải khi nãy nói rồi sao?

Phong Dục nhếch môi dưới, khóe mắt chẳng hiện nổi ý cười, hắn bình tĩnh nói: “Chuyện hôm trước, ngươi vừa mới biết”

Sắc mặt Dương Đức tái nhợt.

Phong Dục lại nói với hắn một cách lười biếng: “Cho một ngự y đến đó rồi đi lãnh phạt.”

Dương Đức không dám nói nhảm, liền sai người đi mời ngự y, ngay cả bản thân cũng chạy đến cung Du Cảnh một chuyến.

Vừa bước vào cung Du Cảnh, Dung tần đã đích thân cản hắn lại: “Dương công công đến chỗ bổn cung là có chuyện gì vậy?”

Dương Đức cười như không cười:

“Hoàng thượng căn dặn nô tài đến xem vết thương của A Dư cô nương.”

Trong cung Dư Cảnh, trước mặt bao người, Dương Đức nói năng chẳng hề khách khí, dường như muốn xé tấm màn che đó xuống.

Sắc mặt của Dung tần đỏ lên, cuối cùng là tái mét:

“Người trong cung bổn cung, bổn cung tự nhiên biết trông chừng.”

Khóe miệng Dương Đức nhếch lên: “Dung tần chủ tử, đây là hoàng thượng căn dặn, người đừng làm khó nô tài.”

Hắn chỉ vào người dẫn đường, tình cờ chỉ trúng Châu Kỳ.

Dung tần vẫn còn muốn cản, thái giám ngự tiền đi theo phía sau Dương Đức trực tiếp bước tới, Dung tần bị chặn đường, những người khác căn bản không dám cử động.

Trong lòng Châu Kỳ cảm thấy vui mừng, vội vàng dẫn người đến phòng A Dư bị nhốt.

Diệu Cầm dìu Dung tần, có chút lo lắng, hoảng loạn: “Chủ tử, làm sao bây giờ?”

Nàng ta cũng xen một chân vào việc giày vò A Dư, cho người tịch thu hết thức ăn chính là chủ ý của nàng ta.

Nhưng nàng nhớ đến dáng vẻ thảm thương của A Dư, nàng không khỏi hoảng loạn, nếu để người bên ngự tiền thấy cô ấy thế này sao mà được?

Dung Tần cắn răng: “Sớm biết thế này, hôm đó nên đánh nó chết tươi cho rồi!”

Trong lòng Diệu Cầm có hơi tiếc, nhưng chuyện đã như thế rồi, chuyện quan trọng trước mắt là phải làm sao?

Dung tần hất tay áo, cũng đi theo sau Dương Đức.

Dương Đức suy nghĩ rất nhiều về việc lát nữa hắn sẽ được nhìn thấy cảnh tượng gì, có lẽ chỉ còn lại một cái xác cũng không chừng.

Nhưng điều hắn không ngờ là khi bọn họ vừa đến nơi, cửa phòng đã mở toang.

Hắn bất giác nhìn sang Dung tần, phát hiện mi mày Dung tần cau lại, hiển nhiên cũng không biết tình hình lúc này thế nào.

Dương Đức dẫn người vào, bị cảnh tượng phía trước dọa sợ hãi.

A Dư cô nương hôn mê bất tỉnh.

Trên giường còn có một tiểu thái giám đang bóp cằm cho A Dư cô nương, ép nàng ấy há miệng ra, tay còn lại thì không biết đang nắm cái gì, đang nhỏ nước xuống dưới, có một ít nước thì thấm vào trong miệng của A Dư cô nương, phần lớn đều rơi xuống đất.

Nghe thấy tiếng khóc của tiểu thái giám, Dương Đức vội vàng định thần lại, bước nhanh tới, bảo ngự y cho người đến chữa trị.

Tiểu Lý Tử bị hất sang một bên, hắn nhìn Dương Đức, sau đó nhìn ngự y vây quanh A Dư, như đoán ra được gì đó, cuối cùng hắn mới thả lỏng, nằm dài ra đất, khóe mắt hắn đỏ ngầu, tất nhiên là do khóc quá nhiều rồi.

Hắn cũng buông thứ đang nắm chặt trong tay ra, lúc này mọi người mới nhìn thấy trong tay hắn cầm thứ gì.

Lớp tuyết còn sót lại đang từ từ hóa thành nước.

Dương Đức giật mình, sau đó cả giận nói: “Ngươi đã làm gì?”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!