Lọc Truyện

Nhật Ký Cung Nữ Thượng Vị

Thánh giá vừa rời đi, Dung tần đã lập tức phát tác. Có thứ gì đó vỡ ở bên chân A Dư dọa cho nàng giật nảy mình, tức khắc quỳ xuống mặt đất, lúc này nàng mới nhìn rõ thứ bị ném xuống chính là ngọc Như Ý mà thường ngày chủ tử thích nhất.

Đó là vật mà thánh thượng ban thưởng.

A Dư lập tức mặt cắt không còn một giọt máu, thân thể khẽ run lên, đầu ngón tay vô ý xẹt qua mảnh vụn, ứa ra một giọt máu. Nàng còn chưa kịp thấy đau đớn, bỗng nhiên hàm dưới bị người ta ngoắc lấy. Ngước mắt lên là trông thấy ngay gương mặt âm độc của Dung tần chủ tử, lực bóp hàm dưới khiến nàng đau đớn.

Tiếng A Dư khẽ run: “Chủ tử bớt giận...”

Dung tần cẩn thận nhìn gương mặt của nàng, giọng nói mềm mại hàm chứa sự lạnh lẽo không nói nên lời: “Đúng là một làn da tốt, thảo nào dám lớn mật như thế.”

“Nô tỳ không dám, chủ tử minh giám!”

A Dư bị ép ngửa mặt lên, trông thấy vẻ lạnh lẽo trong mắt chủ tử thì sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nước mắt ứa ra, từng giọt lăn xuống theo gò má.

Đúng lúc này, cuối cùng cung nữ thiếp thân là Diệu Cầm bên cạnh chủ tử cũng chạy tới, trông thấy cảnh tượng này thì ngẩn ra: “Chủ tử có chuyện gì thế?”

Dung tần chán ghét buông tay, A Dư vẫn chưa kịp thở phào thì đã nghe thấy tiếng nói truyền tới từ đỉnh đầu: “Tỳ nữ này làm vỡ ngọc Như Ý mà thánh thượng ban thưởng, mau lôi xuống đánh ba mươi trượng.”

Mỗi chữ mỗi câu đều là lời nói mềm mại nhỏ nhẹ, quả thực là dửng dưng và thờ ơ. A Dư ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy chủ tử nghiêng người nằm trên giường, không thèm nhìn nàng lấy một cái.

Ba mươi trượng, ngay cả đàn ông cũng có thể mất nửa cái mạng, sau khi chịu hình, nàng có thể sống sót hay không cũng khó nói trước. A Dư sợ hãi liều mạng lắc đầu, nắm chặt lấy giường, muốn kéo áo chủ tử: “Chủ tử tha mạng, nô tỳ không cố ý! Chủ tử tha mạng…”

Đám người Diệu Cầm không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng biết A Dư không có lá gan dám làm vỡ vật thánh thượng ban thưởng được. Nhưng bây giờ A Dư đã chọc giận chủ tử, bọn họ không dám dùng dằng, mấy người cưỡng ép kéo A Dư xuống.

Cho dù trong điện không trông thấy bóng dáng nhưng vẫn loáng thoáng nghe thấy một chút âm thanh truyền đến, sắc mặt Dung tần tái xanh.

Diệu Cầm cẩn thận tiến lên: “Chủ tử, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thế ạ?”

Nàng ta hầu hạ chủ tử từ nhỏ, có chút tình cảm với Dung tần nên chỉ có nàng ta dám hỏi lời này. Dung tần hừ lạnh một tiếng: “Con tiện tỳ này dám quyến rũ hoàng thượng ngay trước mặt bổn cung!”

Diệu Cầm kinh ngạc nhíu mày, tiện đà tức giận nói: “Nàng ta lại dám phản chủ? Sao chủ tử lại cho nàng ta được hời như vậy?”

Ban đầu nàng ta còn cảm thấy ba mươi trượng là nặng, lúc này xem lại, loại nô tài phản chủ này nên đánh chết ngay mới phải!

Dung tần nghiêng đầu qua chỗ khác, không nói gì nữa.

Mặc dù nàng ta giận thật nhưng đã thấy rõ tình cảnh vừa nãy, quả thực không phải tiện tỳ đó cố ý quyến rũ, là hoàng thượng lại nổi ý đồ!

Quả thực vừa rồi nàng ta có nghĩ đến chuyện đánh chết tiện tỳ đó, nhưng rồi nàng ta lại nảy ra ý tưởng khác.

Hiện giờ nàng ta đã không còn được sủng ái giống như trước nữa rồi, Thục phi ép nàng ta rất sát, năm trước khiến nàng ta sảy thai, nay còn muốn cướp sự sủng ái của nàng ta. Nhưng hoàng thượng chiều theo tiện nhân kia, nàng ta cũng bó tay hết cách.

Năm ngoái mẫu thân đến thăm nàng ta, nàng ta bèn kể hết tình hình đó. Mẫu thân không chỉ không nghĩ kế cho nàng ta mà còn có ý định đưa đích muội tiến cung để tranh sủng cho nàng ta.

Tuy nàng ta là đích nữ nhưng lại không phải do mẫu thân sinh ra.

Lời của mẫu thân làm sao không khiến nàng ta kinh hãi cho được?

Dung tần tựa vào đầu giường, nhắm chặt mắt lại.

Nàng ta thà giúp đỡ một tiện tỳ cũng không muốn đích muội tiến cung. Nếu không, rốt cuộc là đích muội tranh sủng cho nàng ta hay là nàng ta lót đường cho đích muội đây? Đã không còn sủng ái, lại mất đi sự ủng hộ của gia tộc thì đời này của nàng ta đúng là bị hủy hoại thật rồi.

Cho dù nàng ta có suy nghĩ ấy trong lòng, song nhớ lại động tác lúc đó của hoàng thượng thì vẫn không nuốt trôi cục tức này.

Chẳng qua chỉ là một con tiện tỳ thôi mà lại có thể ung dung quyến rũ hoàng thượng!

Nếu như nàng ta có thể chịu đựng được ba mươi trượng này thì coi như tiện tỳ đó mạng lớn!

Dung tần thở ra một hơi, nàng ta chưa nói ra, nàng ta cũng sợ thánh thượng sẽ bất mãn với nàng ta.

Dù sao thánh thượng mới vừa có ý đồ đối với tiện tỳ đó, nàng ta xoay người đã đánh chết ngay, hoàng thượng có thể vui vẻ được sao?

Chọc cho hoàng thượng không vui thì chẳng phải sẽ khiến tiện nhân Thục phi kia được xem trò cười ư?

Lúc A Dư được đưa về chỉ còn lại nửa cái mạng, trên y sam màu xanh toàn là vết máu, không thể động đậy được. Nàng nằm sấp trên giường, tóc tai tán loạn, hết sức chật vật, mặt cắt không còn một giọt máu, gần như là hấp hối, đã hôn mê bất tỉnh rồi.

Chu Kỳ chết khiếp, vừa khóc lóc vừa canh chừng ở bên cạnh, tin tức nghe ngóng được chỉ là A Dư tỷ tỷ làm vỡ vật mà thánh thượng ban thưởng.

Tất nhiên Chu Kỳ không tin cái cớ ấy.

A Dư là ai chứ? Tất nhiên là nàng ấy hiểu quá rõ bình thường A Dư cực kì cẩn thận. Nàng ấy và Tiểu Lý Tử đều dựa vào điều mà A Dư chỉ cho mới có thể bình an đến hôm nay, A Dư tỷ tỷ như vậy mà lại làm vỡ vật thánh ban ư?

Chu Kỳ khóc lóc rồi lấy khăn lau mặt cho A Dư, cẩn thận lau môi nàng. Có lẽ là lúc chịu hình phạt quá đau nên cánh môi đẹp đẽ đã bị nàng cắn chảy máu, có một chỗ rách rất sâu, Chu Kỳ đau lòng đến mức rơi nước mắt.

Đợi khi A Dư tỉnh lại, trong phòng chỉ có Chu Kỳ trông nom ở bên cạnh. Bên ngoài đen kịt một màu, trong phòng thắp một chiếc đèn, A Dư vừa khẽ động đậy, Chu Kỳ đã tỉnh lại ngay. Nàng ấy lau mặt rồi bước vội đến: “A Dư tỷ tỷ…”

A Dư vừa cử động đã cảm thấy cơn đau từ phía sau. Nàng đành thôi không cử động nữa, ánh mắt quan sát một vòng trong phòng rồi yếu ớt nhìn về phía Chu Kỳ: “Lúc tỷ hôn mê đã xảy ra chuyện gì...”

Chu Kỳ đưa một chén nước trà tới, cẩn thận đút cho nàng uống xong mới nức nở nói: “Chủ tử nói tỷ làm vỡ vật thánh ban, không cho phép tỷ mời nữ y, vừa nãy Diệu Cầm tỷ tỷ còn cấm người ta phần cơm cho tỷ nữa.”

Dứt lời, nàng ấy sốt ruột hỏi: “A Dư tỷ tỷ, rốt cuộc có chuyện gì thế?”

A Dư há miệng, cuối cùng vẫn nuốt xuống, chui vào trong chăn gấm, nhớ lại chuyện trước khi hôn mê, bỗng nhiên ấm ức trong lòng đến mức muốn bật khóc.

Nàng không tin chủ tử không phát hiện ra, rõ ràng nàng chẳng làm gì cả mà không dưng lại phải chịu cơn tai bay vạ gió này.

Nhưng hành động ấy của thánh thượng không khác gì đặt nàng ở trên lửa mà nướng.

Chu Kỳ còn muốn hỏi nhưng không dám nói nữa.

A Dư tỷ tỷ không nói thì nhất định là có chuyện không thể để họ biết, bằng không chủ tử cũng sẽ không giấu, còn tìm cái cớ để phạt tỷ ấy.

A Dư hít mũi một cái, từng giọt nước mắt rơi xuống: “Về sau có lẽ tỷ sẽ không hầu hạ ở trong điện nữa, không giúp được muội và Lý Tử nữa rồi.”

Chu Kỳ hốt hoảng bảo: “Tỷ tỷ đừng khóc, đều là muội vô dụng, không giúp được tỷ chuyện gì, còn liên lụy đến tỷ!”

A Dư không nói nữa, nàng chỉ nằm sấp trong chăn gấm mà khóc.

Năm đó nếu không phải Tiểu Lý Tử và Chu Kỳ kín đáo đưa hết bạc trên người cho công công chủ quản thì nàng hoàn toàn không thể được phân vào cung Du Cảnh, không biết giờ này đang ở cái xó nào nữa. Nàng vẫn luôn ghi nhớ ân tình này trong lòng, cho nên suốt hai năm qua mới luôn giúp đỡ hai người họ.

Lần đầu Chu Kỳ thấy nàng khóc nên chân tay luống cuống, chỉ có thể vụng về lau mồ hôi cho nàng.

Lúc này ở cung Càn Ngọc, Thục phi đang nghênh đón Phong Dục vào trong cung, Phong Dục liếc mắt nhìn nàng ta từ trên xuống dưới: “Không phải bị bệnh sao?”

Lúc hắn nói lời này, mặt mày lạnh nhạt khiến Thục phi luôn quan sát hắn không đoán ra tâm tư của hắn.

Thục phi căng thẳng trong lòng, ôm lấy ống tay áo hắn, cụp mắt dịu dàng nói: “Thần thiếp chẳng qua chỉ ho một chút thôi đã khiến người bên trong điện này hoảng hồn rồi, lại còn chạy đi quấy rầy hoàng thượng, thần thiếp xin thỉnh tội thay bọn họ.”

Nàng ta yêu kiều khẽ khom thắt lưng, hai lọn từ búi tóc rơi xuống trước mặt, vẻ thùy mị không bút nào tả xiết.

Trước đây Phong Dục thích nhất là dáng vẻ này của nàng ta, mà nay lòng lại chẳng yên. Hắn không mặn không nhạt đáp một tiếng rồi đẩy bàn tay đang kéo ống tay áo của mình ra: “Nếu đã không sao thì nghỉ ngơi đi.”

Thục phi sửng sốt: “Vậy hoàng thượng thì sao?”

Phong Dục bình tĩnh liếc nhìn nàng ta, Thục phi không phải Dung tần, không bị ánh mắt ấy dọa, ngược lại càng quấn quýt kéo ống tay áo của hắn: “Hoàng thượng, thần thiếp khó chịu...”

Phong Dục liếc Dương Đức một cái: “Đi mời ngự y.”

Dứt lời, hắn xoay người đi ngay, Thục phi ngây ra tại chỗ, Dương Đức mới chỉ điểm một câu: “Đã đến giờ lâm triều rồi ạ.”

Thục phi đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Phong Dục biến mất ở cung Càn Ngọc, kinh ngạc hỏi: “Hoàng thượng đang giận bổn cung ư?”

Giận nàng bảo người bên cạnh trong cung mời hắn tới vào lúc này.

Anh Du vội vàng an ủi: “Nương nương đừng nghĩ nhiều, nếu như hoàng thượng tức giận thì sao lại cố ý đến một chuyến chứ?”

“Theo như nô tỳ thấy, trong lòng hoàng thượng không yên tâm về chủ tử, thấy sắp lâm triều rồi mà vẫn muốn tới một chuyến.”

Thục phi ngồi trên giường, nhìn bản thân vận trang phục lộng lẫy trong gương đồng: “Bổn cung luôn cảm thấy thời gian hoàng thượng tới cung Càn Ngọc này càng ngày càng ít.”

Anh Du hơi kinh ngạc: “Sao nương nương lại nghĩ như vậy? Gần đây trên triều bận lắm nên hoàng thượng mới ít đến hậu cung hơn. Phóng mắt mà nhìn, cộng lại tất cả những ngày được thị tẩm của cả hậu cung cũng không sánh được với nương nương đâu!”

Lời nàng ta nói là sự thực, trong một tháng mà đến một nửa thời gian thánh thượng đều nghỉ ở cung Càn Ngọc, cho dù là Dung tần từng được chút ân sủng cũng thúc ngựa không đuổi kịp.

Thục phi xoa khóe mắt đẹp đẽ, nghe lời Anh Du nói, lại liên tưởng tới dáng vẻ thánh thượng sủng ái nàng ta trước đây, cuối cùng cũng yên tâm hơn.

Còn Dương Đức đi bên loan trượng cũng không đoán ra suy nghĩ của hoàng thượng.

Nếu thánh thượng không thích hành vi lần này của Thục phi thì sao có thể không ngại phiền phức mà tự mình đi chuyến này.

Nếu thánh thượng không tức giận thì sao thánh thượng lại ở cung Càn Ngọc trong thời gian ngắn như vậy?

Dương Đức bỗng nhớ tới hành động của thánh thượng lúc ở cung Du Cảnh và tỳ nữ có nhan sắc xuất chúng kia, trong bụng mới hiểu rõ.

Có người đàn ông nào mà không thích điều mới mẻ?

Dù cho Thục phi quả thực có thể xưng là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng đã ngắm ba năm rồi, chắc cũng đã chán ngán?

Huống chi là hoàng gia có mới nới cũ nhất.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!