Buổi tối trước hôn lễ, thân là phù dâu, Quý Nhan và Diệp Liễu Nhứ bị Tịch Tuế triệu tập đến sớm, ba người nói chuyện phiếm cho đến rạng sáng.
“Sao người ta nói phụ nữ mang thai dễ mệt mỏi lắm mà? Sao thấy Tuế Tuế còn hăng hái hơn tụi mình nữa nhỉ?”
“Chắc là do… hưng phấn quá.” Tịch Tuế vuốt ve bụng nhỏ, trên mặt đầy sự hạnh phúc.
“Ngày mai còn phải dậy sớm nữa, cậu mau ngủ đi.”
Người phụ nữ hạnh phúc có chị em làm bạn, sẽ không cảm thấy cô đơn, nội tâm là tràn ngập sự chờ mong về hôn lễ ngày mai.
Mà Quý Vân Tu hiện tại đang ở nhà họ Quý thì rất đáng thương. Một mình anh ngủ ở căn phòng mà anh đã ở suốt hai mươi mấy năm nay bỗng cảm thấy xa lạ, những ngày không có Tuế Tuế bên cạnh thật sự rất khó khăn.
Những người ở bên ngoài đang bận rộn không ngừng cho hôn lễ, dường như trên mặt mỗi người đều là cảm xúc vui sướng, nhưng anh không cảm nhận được.
Nội tâm anh rất bình tĩnh.
Ngoại trừ nguyên nhân vì vợ không ở bên cạnh nên thấy xa lạ, anh không cảm thấy kích động vì hôn lễ ngày mai như mọi người miêu tả.
Tuế Tuế thích hôn lễ đó thì anh sẽ nghiêm túc giám sát họ chuẩn bị thật tốt, cho cô một hôn lễ mong ước.
Với anh mà nói, chỉ cần có Tuế Tuế bên cạnh thì thế nào cũng được.
—
“Nhân viên trang điểm!”
“Soi đèn lại đây chút.”
“Ơ, đừng đừng, đừng chớp mắt.”
Trời còn chưa sáng mà cô dâu và phù dâu đã bị bốc đầu dậy.
Tịch Tuế đang buồn ngủ được hai phù dâu đỡ ngồi trên ghế, để mặc nhân viên trang điểm làm việc.
Nhà tạo mẫu làm tóc cho cô như lúc trước, chia tóc ra thành kiểu hoa.
Mi mắt cô dài rậm, chì kẻ mắt xám nhẹ tôn thêm sắc dịu dàng. Trang điểm mắt tinh tế làm tăng hiệu ứng cho đôi mắt, trang điểm xinh đẹp dần được hoàn thiện.
Quý Nhan lập tức mang hộp trang sức đến, hoa tai thuần trắng phối hợp với vòng cổ lộng lẫy và trang nhã.
Bởi vì mang thai nên cô mang đôi giày đế bằng thoải mái, cũng may là Tịch Tuế đủ cao, đôi giày lấp sau váy cưới cũng sẽ không bị ai thấy.
Trang điểm xong xuôi, Diệp Liễu Nhứ và Quý Nhan giúp cô mặc váy cưới phức tạp nhưng lộng lẫy vào, làn váy dài phô trên mặt đất, cô dâu thoáng xoay người thì làn váy kia sẽ tự động xoay tròn thành hình cung.
“Vương miện của cô dâu.”
Diệp Liễu Nhứ đội lên cho cô.
Tấm khăn trùm khoác ở sau người, khí chất của cô dâu càng thêm rõ ràng. Cô toả sáng rực rỡ, đó chính là mục đích của lớp trang điểm này, là cô dâu đẹp nhất trong mắt mọi người.
Nhìn có vẻ đơn giản nhưng lại tốn đến mấy tiếng đồng hồ.
“Chú rể đến rồi, mọi người chú ý!”
Chú rể đến, có thể nhân cơ hội để luộc tiền.
Quý Nhan và Diệp Liễu Nhứ canh giữ ở cửa, hỏi mọi người bên chú rể có phong bì không, Quý Vân Tu rất hào phóng, mọi người nhận được lì xì của anh rồi thì không làm khó nữa.
Mở được cánh cửa này quả thật là rất nhẹ nhàng đối với anh! Bởi vì ngay từ lúc bắt đầu mọi người không định làm khó anh từ chỗ này.
Nhưng mà, “Muốn đưa cô dâu đi thì không đơn giản vậy đâu, còn phải tìm được giày mới được nha!”
Giọng nói vừa dứt, Quý Vân Tu vốn đã thuộc làu làu quá trình hôn lễ bắt đầu nhìn xung quanh.
Bóng bay, không có.
Trên giường, không có.
Cửa sổ, không có.
Anh nhìn đến những nơi có khả năng nhưng đều không có.
Cuối cùng, anh nhìn thẳng vào người Tịch Tuế.
Đôi mắt trong sáng đến mức thấy được nhân tâm, đồng tử màu nâu nhạt chớp chớp, đối với Tịch Tuế mà nói thì đó là đòn trí mạng.
Anh chưa nói câu gì mà Tịch Tuế đã đầu hàng.
Cô chớp chớp mắt nhìn anh, cụp mắt xuống.
Quý Vân Tu nhanh chóng bước qua, liền bế ngang cô dâu lên, đôi giày giấu ở dưới váy cô.
“Ôi! Anh cả thông minh quá.” Quý Nhan kinh ngạc hô lên.
Diệp Liễu Nhứ đè trán, “Đó là do em không thấy được ánh mắt chị dâu em mách cho anh cả em đâu.”
Giấu giày cũng là để tăng thêm không khí, với cả người ta “lừa” cũng bằng bản lĩnh rất lợi hại.
Quý Vân Tu mang giày vào cho cô, ôm cô dâu rời đi.
Trước khi đi, hai người kính trà cho cha mẹ.
Đoàn xe đón dâu đang xếp dài, đứng ở đầu thì không thể thấy đuôi đâu.
—
Âm nhạc vang lên trong hôn lễ, MC đang đọc diễn văn.
Cửa lớn được mở ra, cô dâu đoan trang ưu nhã nắm tay ba mình xuất hiện, bước lên thảm đỏ, từng bước đi đến chú rể.
Từ lúc gặp lại đến bây giờ, người mà anh quan tâm, chăm sóc, tin yêu, và những tình cảm, tất cả đều dành cho Tịch Tuế.
Mọi người ai cũng nói anh khác với người thường.
Bây giờ Tịch Tuế thấy những lời đó không hề sai, bởi vì trong mắt cô, người đàn ông này tốt hơn rất nhiều so với những người khác!
Khi người cha già trao tay con gái mình cho người đàn ông khác, ông không khỏi rơi nước mắt.
Cho dù biết được rằng con gái sẽ kết hôn nhưng khi ông nắm tay con gái đi trên thảm đỏ, tự mình trao đứa con gái mà mình yêu thương từ nhỏ đến lớn cho người khác bảo vệ, trong lòng ông đã đau đớn không thôi.
“Sau này, con phải yêu thương, bảo vệ con bé cho thật tốt.”
“Vâng.” Quý Vân Tu trịnh trọng gật đầu, một chữ đơn giản nhưng rất nặng lòng quan trọng.
Phù dâu và phù rể đưa nhẫn lên, MC đọc lời thề, rồi cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau, nguyện thề mãi mãi.
*
Buổi hôn lễ kéo dài đến tận tối.
Vốn cũng không cần cô dâu và chú rể phải có mặt xuyên suốt buổi lễ vì bọn họ sợ Tịch Tuế mệt, phần lớn là để cô nghỉ ngơi.
Quý Nhan bắt được hoa của cô dâu, vui vẻ hạnh phúc, “Sau này tới lượt tôi sẽ thoát ế.”
Lúc rảnh rỗi, cô chụp bó hoa đăng lên vòng bạn bè. Phía dưới có người bình luận, Quý Nhan trả lời vài câu rồi bị Diệp Liễu Nhứ bắt đi uống rượu.
Hôm nay vui nên ai cũng muốn ăn chơi no nê, ăn uống không ngừng.
Bây giờ Tịch Tuế không thể động phòng, mọi người cũng vô cùng phối hợp, cố gắng tha cho hai vợ chồng sắp cưới này, nên họ tự đi uống rượu với người khác.
Đi theo Diệp Liễu Nhứ chơi một trận lớn.
Diệp Liễu Nhứ điên lên thì Sở Úc cũng chẳng ngăn được.
Quý Nhan bị bắt uống rất nhiều rượu, đầu say say, “Không được, em phải nghỉ ngơi chút đã.”
Cô nằm nghỉ ngơi ngay bên cạnh, nhắm mắt lại.
Có một bóng đen phủ lại, Quý Nhan lười biếng mở mắt ra, thoáng nhìn, “Cáo già, sao anh lại còn ở đây.”
“Thất vọng vì thấy tôi sao?”
“Ưm..” Cô phát ra âm thanh kì quái, không thừa nhận cũng không thấy phiền, như là mặc anh trêu đùa.
“Tôi buồn ngủ quá, tôi muốn đi ngủ.”
“Đi thôi.”
Anh nói hai chữ mà Quý Nhan không hiểu được lời anh nói, nhưng cô đứng dậy theo.
Nơi khách sạn tổ chức hôn lễ có phòng nghỉ ngơi dành riêng cho khách, cho dù có chơi ở đây suốt đêm thì cũng chẳng có ai ngăn cản.
Quý Nhan uống nhiều rượu nên mệt rã rời, đi đường một cách choáng váng.
Đột nhiên Tần Tứ vươn tay che trước mặt cô.
Quý Nhan cho rằng người này cố ý chặn đường mình không nói nhiều mà hất tay anh ra, “Cáo già! Đừng chặn đường!”
Tần Tứ: “… Đỡ.”
Thấy cô đi xiêu xiêu vẹo vẹo, tốt bụng giúp đỡ mà trái lại bị chửi thành người xấu?
Đúng là cô nhóc không biết điều.
Quý Nhan còn chưa phản ứng lại thì suýt té ngã.
May mà Tần Tứ đỡ cô ổn định.
Uống say nên suy nghĩ trở nên hỗn loạn, cô nhớ lại chuyện Tần Tứ thích Tịch Tuế, “Sau này anh phải quên hết những chuyện trước đây đi biết không? Đừng bao giờ có những suy nghĩ bậy bạ nữa!”
Tần Tứ lười nói với loại người say này, muốn kéo cô đi nhưng đột nhiên Quý Nhan hất tay ra, lùi về sau, cả người “bụp” ngang qua lan can.
Khuỷu tay cô đụng vào khá mạnh. Cơn đau sau lưng khiến cô tỉnh táo vài chục giây.
Sau mấy chục giây —
Đột nhiên cô ngồi uống tại chỗ, bắt đầu khóc, “Đau quá…”
Tiếng khóc rất to mà chẳng có giọt nước mắt nào rơi xuống.
Tần Tứ xoa huyệt thái dương, “Quý Nhan, cô đừng có mượn rượu mà làm điên.”
“Anh mới điên! Anh điên nhất!”
Không thèm nói chuyện với con ma men, anh bỗng khom lưng, duỗi tay, lưu loát khiêng cô trên vai.
Vốn uống quá nhiều rượu rồi mà còn bị hành hạ bởi cái tư thế này nữa, thế là cô không nhịn được cơn ói.
Tần Tứ cảm nhận được sự lạnh cả người đằng sau lưng mình…
Đặt Quý Nhan trên giường, sợ cô chạy loạn nên anh khoá trái cửa phòng.
“Quý Nhan, cô mệt thì nằm nghỉ ngơi đi, đừng gây chuyện nữa!” Hung dữ cảnh cáo như thế rồi anh xoay người vào nhà vệ sinh.
Quần áo dính nhớp phía sau lưng làm anh khó chịu vô cùng, anh không chịu được nữa, một giây cũng không được!
Vì thế, anh cởi quần áo ra. Tắm sạch sẽ ba lần rồi bọc khăn đi ra ngoài.
Cô gái vốn buồn ngủ lúc nãy đang ngồi trên đầu giường, cánh tay vẫy vẫy, “Đỡ tôi dậy, tôi còn uống được!”
Tần Tứ: “…”
—
Hôm sau.
Trời tờ mờ sáng, Quý Nhan có cảm giác đau họng, cả người khó chịu, eo và lưng cũng đau.
Để tìm nước nên phải ngồi dậy, tìm được chai nước rồi vặn ra uống hơn nửa.
Nhưng mà hình như… có gì đó… sai sai?
Sao cô không biết chuyện có thêm người ở trong phòng thế này!
Thấy rõ người đó đang đứng bên cửa sổ, cô sốc, “Tần, Tần Tứ?”
“Tỉnh rồi à?”
“Anh ở đây làm gì?”
“Hóng mát.”
Mới sáng sớm mà đứng bên cửa sổ hóng mát! Có quỷ mới tin!
“Sao anh không mặc quần áo?”
“Em nói xem?” Anh không đáp mà hỏi lại.
Trong nháy mắt đó, trong đầu Quý Nhan đã hiện lên vô số hình ảnh máu chó.
Cô nhìn về phía giường lớn theo bản năng, mới xốc tấm thảm mỏng lên thì thấy màu đỏ.
Trái tim cô nhảy vọt lên cổ họng!
Xong đời –
*
Qua hôn lễ, tinh thần phấn chấn của Tịch Tuế biến mất.
Cuối cùng cô cũng có hiện tượng thích ngủ, có đôi khi ngồi trên ghế sô pha nghe nhạc mà cũng thiếp đi.
Quý Vân Tu đã giảm bớt thời gian trong phòng vẽ tranh, đa số là anh ở bên cạnh Tịch Tuế, mặc dù không có Quý Vân Tu thì cũng có Tia Chớp tập trung làm hết nhiệm vụ ở bên cạnh cô chủ.
Tia Chớp cảm nhận được em bé trong bụng cô chủ.
Trước kia Tia Chớp thích đi theo Quý Vân Tu vào phòng vẽ tranh, nhưng bây giờ nó không rời Tịch Tuế nửa bước.
Có khi ra cửa tản bộ, nếu người lạ đến gần thì nó sẽ kêu “gâu gâu” đuổi đi, dường như nó sợ người khác đến gần Tịch Tuế.
“Sao em thấy Tia Chớp hung dữ hơn trước kia nhỉ?”
“Nó đang bảo vệ em.”
Khứu giác của chó nhạy hơn người, nó có thể cảm nhận được mùi hương của người sắp làm mẹ, nên nó càng có thêm trách nhiệm bảo vệ cô chủ.
Thỉnh thoảng Quý Nhan và Diệp Liễu Nhứ cũng đến thăm cô, còn chưa sinh em bé mà Diệp Liễu Nhứ đã gấp rút chiếm danh nghĩa mẹ nuôi rồi.
Quý Nhan thì được lên chức cô, có chung huyết thống nên không cần phải tranh giành chức vị.
Quý Nhan cũng giúp đỡ Quý Vân Tu rất nhiều trong việc vẽ vời, hoặc là tâm sự với Tịch Tuế.
“Chị dâu, chị biết không, cậu với mợ đã ly hôn rồi.”
Đương nhiên là Quý Nhan đang nói đến ông hai Quý và Tần Ngọc Chi.
Sau khi con trai xảy ra chuyện, tinh thần Tần Ngọc Chi không được ổn, tính tình bà ta càng hung bạo hơn trước, cả ngày đều oán giận chồng vì vô dụng.
Ông hai Quý nghe đã nhiều năm nên cũng quen rồi, vốn định chịu đựng để trôi qua. Nhưng bây giờ không chịu được nữa, ông cũng là người có ước mơ riêng mình, cuối cùng không chịu nổi nữa nên đưa tờ giấy ly hôn cho Tần Ngọc Chi.
Tần Ngọc Chi phát ngốc.
Bà ta không thể tin được, người chồng để mặc mình trách móc… thế mà cũng dám làm chuyện tuyệt tình như vậy sao.
Có lẽ vì kiêu ngạo nên Tần Ngọc Chi liền kí tên, bởi vì mấy năm qua bà ta có cảm giác trên cơ hơn, nên dù có ly hôn thì người hối hận cũng chắc chắn là ông hai Quý.
Nhưng lần này bà ta tính sai rồi, sau khi li hôn ông hai Quý không tranh giành gì, để nhà lại cho bà ta, tự ông dọn ra ngoài rồi không hề liên lạc nữa.
Lúc đến bệnh viện thăm con trai, ông hai Quý gặp lại Tần Ngọc Chi, lúc này Tần Ngọc Chi đã hoàn toàn thay đổi, không còn hình tượng bà chủ nhà giàu nữa.
Bà ta vì tính kế cả đời cho con trai mà cuối cùng cũng tự mình huỷ hạnh phúc của con trai mình.
Rất nhiều chuyện không thể trách người khác, sai một li đi một dặm.
Tịch Tuế nghe xong thì chằng có cảm xúc gì
Người xấu đã bị trừng phạt, cô không muốn ghi hận suốt đời, điều đó sẽ chỉ khiến bản thân không vui mà thôi.
Từ nay về sau, cô chỉ cần bảo vệ gia đình mình và người thân mình.
—
Mang thai được bốn tháng thì bụng cô đã hiện rõ.
Mẹ Tịch dường như là ngày nào cũng nấu đồ bổ qua thăm, các món trứng gà, sữa bò, và thịt giàu protein.
Ai cũng bảo phụ nữ mang thai là quan trọng nhất nhất, Tịch Tuế cảm thấy mình sắp bị cưng chiều đến mức vô dụng rồi…
Cô thường xuyên gửi tin “Việc làm cho phụ nữ mang thai” cho mọi người đọc, nhưng mọi người không những không cho cô làm việc mà cấm không cho cô làm điều khác nữa.
Việc nhà, Quý Vân Tu lo.
Ăn uống, người lớn chỉ muốn cử một chuyên gia ăn uống qua.
Cô không muốn trong nhà mình có nhiều người nên từ chối ngay. Nghĩ rằng sau khi bụng to hơn nữa, lúc không tiện làm việc thì thuê người làm cũng không muộn.
Lúc Quý Vân Tu dẫn Tịch Tuế đến bệnh viện kiểm tra định kì, trong phòng phụ khoa, cô nhìn thấy hình bóng quen thuộc.
Hình như là Quý Nhan.
“Tuế Tuế.” Phía sau là tiếng gọi quen thuộc, Quý Vân Tu chậm rãi đi tới.
“Em đây.” Tịch Tuế quay đầu lại vẫy tay.
Quý Vân Tu cầm tờ giấy kiểm tra, “Đã xong mục cần kiểm tra hôm nay rồi, chúng ta về nhà thôi.”
“Đợi đã, hình như lúc nãy em thấy có ai đó giống Nhan Nhan, em…” Cô quay đầu lại nhìn thì hình dáng người đó đã sớm biến mất.
“Chắc là nhìn nhầm ồi.” Nhỏ giọng thì thầm, rồi không để tâm chuyện này nữa.
Kết quả kiểm tra không có vấn đề gì, sức khoẻ Tịch Tuế ổn định, bé con trong bụng cũng đang phát triển mạnh khoẻ.
Trên đường về nhà, hai người có lái xe qua cửa hàng trẻ em, cô liền kêu anh dừng lại, “A Tu, anh tìm chỗ đậu xe đi, em muốn đi dạo.”
Phải vận động vừa đủ với thân thể, cô chủ động đề nghị đi dạo phố, đương nhiên là phải đồng ý. Quý Vân Tu đỗ xe vào khu, rồi ôm lấy Tịch Tuế đi vào.
Mới có bốn tháng nên họ không thể vội mua đồ như thế được, nhưng hôm nay thấy thì không nhịn nổi.
Ở đây không chỉ có quần áo trẻ em mà còn có đồ chơi nữa. Các sản phẩm có màu sắc ngây thơ phù hợp với trẻ em.
“A Tu, anh thấy bây giờ mua đồ cho con thì có sớm qúa không?” Tuy nói thế nhưng cô cầm bộ quần áo rồi không thể buông ra.
Không cần phải tận dụng kiến thức phân tích biểu cảm của cô, nhìn cô như thế là biết rất muốn mua rồi!
“Không sớm, Tuế Tuế thích là được.”
“Ơ, nhưng chúng ta không biết con là con giá hay trai, nên mua màu gì mới được nhỉ?” Màu xanh trong sáng, màu hồng nhạt dịu dàng, cái nào cô cũng thích.
Vì thế, người sắp làm ba lấy thẻ ra, động tác vô cùng ngầu, “Mua hết.”
Tịch Tuế: “?”
“Anh lấy thẻ ở đâu ra đây?”
Anh ngượng ngùng cuối đầu, nhìn chằm chằm tấm thẻ trên tay, giờ rút về cũng không được.
Lúc trước nhờ Quý Nhan làm việc, cho Quý Nhan hai cái thẻ, lần này thì cuối cùng cũng bại lộ trước mặt bà xã. Quý Nhan dùng tiền rồi trả thẻ lại, trong thẻ còn dư không ít.
Tịch Tuế tiến đến trước mặt anh, nhỏ giọng hỏi: “Tiền riêng à?”
Quý Vân Tu liên tục lắc đầu.
Anh biết ý của “tiền riêng” là gì, anh đã từng tra trên mạng thấy những kết quả đàn ông lén giấu tiền vợ để thuê nhà, nhưng anh hoàn toàn không có ý đó!
“Ha, không trêu anh nữa, anh mau lựa quần áo cho bé con đi, dù sao cũng là con nít nên màu gì cũng được.”
Trẻ con mới sinh ra không cần phải chia màu sắc quần áo, hơn nữa em bé lớn nhanh nên không cần phải lo.
Tịch Tuế rất ít lãng phí tiền, cô thường thích mua những đồ chất lượng với giá cả hợp lí.
Nhưng mà cái này là sắm cho con nên thế nào cũng chẳng thấy phí.
Lúc tính tiền, Tịch Tuế sờ bụng, “Ba con có tiền nhiều lắm, sau này con sẽ sống hạnh phúc.”
—
Để giảm bớt khó chịu khi mang thai và đảm bảo sức khỏe cho mẹ bầu và thai nhi, từ tháng thứ sáu, Tịch Tuế bắt đầu tập thể dục cho thai nhi, có lúc Quý Vân Tu ở bên cạnh cô.
Tịch Tuế với tâm thái bình thản, nhưng Quý Vân Tu thì vô cùng cẩn thận với chuyện này, vốn anh không thích tiếp xúc với người lạ, nhưng bây giờ thì lại tình nguyện đi đến chỗ tập để canh chừng hai mẹ con, học tập kỹ thuật chăm con.
Lúc mang thai tám tháng cô có hiện tượng chuột rút ở chân, buổi tối khó vào giấc ngủ.
Quý Vân Tu nghĩ cách bổ sung canxi cho cô, sợ chân cô bị lạnh nên nửa đêm anh thức dậy rất nhiều lần, kiểm tra Tịch Tuế có sao không.
Có lần cô bừng tỉnh khỏi giấc mơ, phát hiện bên cạnh chẳng có ai, đây là hiện tượng chưa xảy ra từ trước đến giờ.
Cô lo lắng, nhưng thỏng thả đứng dậy mở cửa thì phát hiện Quý Vân Tu đứng ở cửa.
Hình như anh đang ngẩn người.
Có những người sầu muộn thì sẽ chọn cách uống rượu hoặc hút thuốc để giải toả, nhưng Quý Vân Tu chưa bao giờ làm những việc này.
Anh đứng ngơ người ở cửa.
Tháng 12 thời tiết rét lạnh, nhìn ông xã đứng ngoài cửa, trong lòng cô bắt đầu đau lòng cho anh.
Gánh nặng thân thể của cô là một áp lực tâm lí của Quý Vân Tu, dạo gần đây Quý Vân Tu cũng nói ít, càng có nhiều lúc trầm mặc.
Cô có chút lo lắng cho tình trạng của Quý Vân Tu.
Giống như hiện tại, cô xất hiện từ phía sau cửa, nhưng người nọ không nhận ra.
Tịch Tuế đứng cạnh cửa, nhẹ giọng kêu: “A Tu.”
Đối với thanh âm của Tịch Tuế, Quý Vân Tu vô cùng nhạy cảm, anh lập tức quay người lại, có chút kinh ngạc sao cô lại đứng đây.
Anh săn sóc đưa cô về phòng, bộ dáng vô cùng cẩn thận, hỏi cô có chỗ nào thoải mái không.
Tịch Tuế lắc đầu, “A Tu, anh mất ngủ bao lâu rồi?”
Anh cụp mắt không đáp.
Tịch Tuế nắm tay anh, nhẹ nhàng đắp tay anh lên bụng mình, cảm nhận sinh mệnh của bé con.
Bé con động đậy để chào hỏi.
Tịch Tuế cảm nhận được, Quý Vân Tu cũng thế. Đây không là lần đầu nhưng anh vẫn cảm thấy bất ngờ.
Tịch Tuế thấp giọng cười, “Bé con đang nói rằng con rất thích ba.”
Cô dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của ông xã, “Nếu thấy ba vất vả vì mẹ với bé con như vậy thì cả hai mẹ con sẽ thương ba lắm.”
Môi anh khẽ run nhưng không phát ra âm thanh.
Tịch Tuế rất có kiên nhẫn, “Cho nên, người sắp làm ba này có thể thả lỏng, vui vẻ để chào đón bé con được không?”
Anh gật đầu, ôn hoà, hiền hậu dùng tay nhẹ nhàng áp lên bụng cô, nỉ non: “Ba cũng rất thích hai mẹ con.”
Sau này, cho dù cô bừng tỉnh khỏi giấc mộng, khi mở mắt thì cũng thấy người nọ trong gang tấc.
Cô rất an tâm.
—
Trong trường hợp cơ thể có thể chịu đựng được, Tịch Tuế cũng sẽ vận động vừa phải.
Không ngờ bé con trong bụng cũng rất ngoan cố, ngày sinh dự tính sắp đến mà chẳng có phản ứng gì.
Người trong nhà rất lo lắng, cho Tịch Tuế nằm viện trước để kịp thời xử lí tình huống xảy ra bất ngờ.
“Tuế Tuế, em muốn ăn gì không?”
“Em không muốn, không muốn gì hết.” Trước khi sắp sinh thì cần phải bổ sung nhiều chất dinh dưỡng, nhưng cô ăn không vô.
Quý Vân Tu nhìn mà lo.
Mẹ Tịch chẳng nói chẳng rằng mà chuẩn bị đồ ăn sẵn bên mép giường, mặc kệ cô không ăn được mấy miếng, “Tuế Tuế, cho dù con không muốn ăn thì cũng phải lo cho con của con.”
Bà cũng lo cho con gái, nhưng đến giờ thì khó chịu cũng phải chịu.
Tịch Tuế không phải tuỳ hứng, vì con thì cô vẫn ăn cơm, mặc dù đã chán ngấy.
Ngày thứ hai nhập viện, đột nhiên cô bắt đầu đau.
Khoảng cách bị đau bụng cách nhau rất ngắn, nhưng mỗi lần là rất dài.
Cô không nhịn được mà kêu lên, mỗi lần như thế đều như sắp chết. Quý Vân Tu đưa tay cho cô nắm chặt, Tịch Tuế không đành lòng nhưng lúc đau lên thì chẳng quan tâm nữa mà siết chặt in dấu lên tay anh.
Bé con ngoan ngoãn mấy tháng nay bắt đầu hành hạ mẹ trước khi sinh ra.
Quý Vân Tu không chịu rời đi, muốn vào phòng sinh cùng vợ.
Anh đọc rất nhiều sách, biết rất nhiều qui định, đạo lí, hểu được nỗi đau của phụ nữ sinh con, là rất đau.
Anh không ngờ là sẽ như thế này.
Giống như trái tim bị xẻo ra miếng, đau đớn tận tim gan, trên tay đều ướt mồ hôi.
Anh rất ngốc, ngốc đến mức không nói được gì, nhưng không ngừng kêu tên cô, hi vọng có thể truyền được sức mạnh cho cô, “Tuế Tuế…”
Đứa bé ra đời và cất tiếng khóc chào đời.
Người đàn ông bỗng nhiên đỏ mắt, nước mắt tự nhiên rơi xuống.
Cô kiệt sức đến mức không thể lau nước mắt cho anh.
Cô vừa đau vừa mệt, nhưng trong mắt lại mang theo nụ cười, “A Tu, đừng khóc.”
Sau khi yêu anh cô mới biết được, một người sẵn sàng vì một người khác, cho dù thể xác có đau khổ nhưng trái tim vẫn vững vàng – vì anh xứng đáng.
Bé con được sinh ra thuận lợi, là cậu nhóc 6 cân, rất khoẻ mạnh.
Cô nhìn ông xã trước mắt và con trai vừa mới chào đời, mắt tràn đầy nhớ nhung.
Nothing in the world is as good as the first time you meet.
Trên thế giới này chẳng có gì đáng giá bằng cuộc gặp gỡ đầu tiên.
Nhưng em rất thích lần đầu gặp anh, càng sẽ không cô phụ gặp lại anh vào những lúc đẹp nhất.
XONG PHẦN CHÍNH