Người phụ nữ sắc mặt tái mét đang nằm trên giường bệnh, yên tĩnh không tiếng động. Sơ Doanh tỉnh lại một lần nữa, vuốt ve bụng dưới bằng phẳng của mình mà nỉ non không thành tiếng.
Con của cô ta mất rồi, chẳng còn gì nữa…
Ả Tần Ngọc Chi ác độc kia, thậm chí còn không chịu buông tha cho huyết thống của chính mình, lạnh lùng nhẫn tâm đến cỡ nào vậy chứ!
Nước mắt thấm đẫm chiếc gối trắng như tuyết, Sơ Doanh nằm ngửa trên giường, đôi mắt ngấn lệ, hai tay đặt bên người nắm chặt lấy khăn trải giường đến nhăn nheo.
Cô ta nằm trên giường cả ngày nhưng chẳng ai tới chăm sóc, Quý Hoài Tây cũng chưa từng xuất hiện, lúc này Sơ Doanh đã chân chính nhìn thấu tên đàn ông máu lạnh vô tình kia rồi. Khi bụng đói đến chịu không nổi nữa cô ta mới nhấn chuông cấp cứu nhờ y tá mua đồ ăn giúp, ăn chút đồ để lấp đầy bụng.
Cô ta không cam lòng! Cô ta không cam tâm khi chưa đạt được cái gì đã bị đánh trở về hình dạng ban đầu! Cô ta không bao giờ muốn quay về ngày tháng nghèo khổ sống trong khu ổ chuột của lúc trước đâu!
Nhưng cô ta không biết rằng, gã đàn ông bạc tình bạc nghĩa mà bản thân nhớ mãi không quên kia lúc này đang nằm chung một bệnh viện với mình.
Quý Hoài Tây bị đập vỡ đầu chảy máu, nhưng vết thương lại không nghiêm trọng lắm mà chỉ bị ác mộng quấy nhiễu, từ đầu đến cuối chưa chịu tỉnh lại.
Bản thân trong mơ kết hôn với Tịch Tuế, thành công chiếm đoạt nhà họ Tịch và cũng dần nắm gọn tập đoàn Thiên Thịnh trong tay. Hắn ta trở thành người chiến thắng đời người, có người tình dịu dàng, nghe lời và có cả con, có cả danh và lợi.
Hắn ta đắm chìm trong giấc mơ, vô thức giơ tay chới với trên khôg trung vài cái, nhưng kết quả chẳng nắm được gì. Mãi cho đến khi mộng đẹp tan đi, rốt cuộc hắn ta cũng tỉnh lại.
Giấc mộng đó, quá chân thật, thực sự giống hệt như đã từng xảy ra vậy.
Quý Hoài Tây nhớ về ngày 4 tháng 7, hai sự lựa chọn của Tịch Tuế tại nhà hàng của Milo tạo ra những kết thúc khác nhau.
Lúc trước khi hắn đồng ý kết thông gia với Tịch tuế cũng từng điều tra về sinh hoạt hằng ngày của Tịch Tuế, cô ta hoàn toàn chưa từng tỏ ra hứng thú đến việc muốn vào công ty và nắm quyền lớn, trái lại cô ta chỉ nhớ mãi không quên đến việc được tự do chụp ảnh và đi du ngoạn, nhưng kể từ ngày 4 tháng 7 trở đi, cô ta như biến thành một người khác.
Ngẫm lại điều này, trong đầu Quý Hoài Tây hiện lên một suy đoán táo bạo… Có khi nào Tịch Tuế cũng mơ giấc mộng này giống hắn ta?
Giấc mộng đẹp đối với hắn ta mà nói, tất nhiên là cơn ác mộng của Tịch Tuế!
“Shhh…”
Chỗ bị đập chảy máu được bao phủ bởi nhiều lớp băng gạc, hắn ta lại bắt đầu đau đầu.
Tần Ngọc Chi thương con trai nên sai người chuẩn bị sẵn đồ ăn bổ dưỡng để hắn ăn bất cứ lúc nào, lúc hắn ta tỉnh lại liền dọn lên hết một lượt.
“Hoài Tây, con tỉnh lại rồi, mẹ lo lắng muốn chết.” Bà ta nói nói một hồi còn cố nặn ra vài giọt nước mắt.
Sự quan tâm của Tần Ngọc Chi đối với con trai không phải là giả, đầu của hắn chỉ bị thương nhưng Tần Ngọc Chi đến cả ăn uống cũng muốn đút đến tận miệng cho hắn ăn.
“Mẹ, mẹ còn nhớ lúc trước khi con bàn chuyện kết hôn với Tịch Tuế không? Trước khi đính hôn, có phải người nhà họ Tịch từng nói rằng Tịch Tuế đã ngầm thừa nhận chuyện đính hôn với con rồi đúng không?”
Nghe tới việc này, Tần Ngọc Chi cau mày lại: “Con hỏi chuyện này làm gì, lẽ nào con vẫn còn nhớ thương con quỷ nhỏ nhà họ Tịch kia sao?”
Lúc Tịch Tuế đăng ký kết hôn với Quý Vân Tu, Quý Lăng Thành đã vui thành cái giống gì rồi nhưng lại cố tình không mời bọn họ đến ăn tiệc. Mỗi lần nhớ lại là trong lòng Tần Ngọc Chi lại khó chịu vô cùng.
“Mẹ, không phải như mẹ nghe đâu, mẹ trả lời câu hỏi của con là được rồi.”
“Đúng vậy, rõ ràng lúc trước đã nói rõ là để cho con đính hôn với Tịch Tuế, ai biết được con nhỏ kia lại đổi ý ngay trước mặt mọi người, đúng là kì lạ…” Vừa nghĩ tới chuyện cũ, Tần Ngọc Chi liền tức giận không thôi: “Giờ nghĩ lại, Tịch Tuế tự dưng lại giở quẻ, nói không chừng là do Quý Lăng Thành âm thầm phá hư cũng nên! Nếu không thì sao nó lại đi chọn thằng ngu Quý Vân Tu kia cơ chứ!”
Trong lòng Tần Ngọc Chi, con trai ruột của mình chỗ nào cũng tốt, con nhà người ta chẳng ai sánh được.
Ngay cả khi tình trạng của Quý Vân Tu sau đó đã được cải thiện, mọi người cũng chưa từng đối xử bình đẳng với anh.
Câu trả lời của Tần Ngọc Chi khiến trong lòng Quý Hoài Tây gợn lên con sóng lớn.
Bây giờ nghĩ lại, Tịch Tuế vào thời điểm đó thật sự rất kì lạ! Theo lý mà nói thì hắn ta gần như chưa từng tiếp xúc gì với Tịch Tuế, nhưng ngay từ khi bắt đầu Tịch Tuế đã tỏ ra đối chọi và ghê tởm hắn ta.
Thái độ của Tịch Tuế đột nhiên thay đổi, có lẽ hắn nên đích thân đi tìm đáp án.
Quý Hoài Tây lại âm thầm tính toán kế sách.
Nhưng trước khi hắn ta bình phục và xuất viện để thực hiện kế hoạch của mình thì luồng tin tức mới khác đã mạnh mẽ làm hắn bị ép tới không thở nổi.
Một người nặc danh tung ra đoạn video Tần Ngọc Chi bức bách Sơ Doanh đến mức sinh non ngay trong bệnh viện, hình ảnh này tàn nhẫn không chịu được khiến người xem phải hoảng sợ không thôi.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều tức giận mắng chửi Tần Ngọc Chi.
“Đây là cái mà người ta gọi là bà chủ đấy sao? Cũng quá là thiếu nhân phẩm rồi?”
“Lòng dạ nham hiểm như vậy thì con trai cũng chẳng tốt đẹp gì!”
“Nghe nói người phụ nữ sinh non đó là người tình của con trai bà ta?”
“Chuyện lạ năm nào cũng có, hôm nay thì đặc biệt nhiều, A Di Đà Phật, vận rủi mau mau biến đi…”
“Đúng là nhà dột từ nóc(1), người chung một nhà thì cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì cho cam!”
(1) Gốc Thượng bất chính hạ tắc loạn (上梁不正下梁歪) nghĩa là Bậc trên (hay cấp trên) ăn ở không chính trực, ngay thẳng thì không thể làm gương và dạy bảo được ai. Vì vậy, việc bậc dưới (hay cấp dưới) hư đốn, bất trị là lẽ đương nhiên, tục ngữ có câu “Thượng bất chính hạ tắc loạn”. Cre: Từ điển Lạc Việt
Quý Hoài Tây và Tần Ngọc Chi vung tiền đè hotsearch xuống rồi lại đăng bài thanh minh trên tài khoản cá nhân, cũng như phân rõ ranh giới với Sơ Doanh, hơn nữa còn có người nói: Sơ Doanh vì tiền, lợi dụng đứa con trong bụng để giành sự đồng tình. Tần Ngọc Chi vì phát hiện ra chân tướng nên mới tới bệnh viện để chất vấn Sơ Doanh, hai người trong lúc giằng co đã xảy ra việc ngoài ý muốn, chứ không phải do Tần Ngọc Chi cố ý làm vậy.
Bọn họ vung tiền mua thủy quân để tẩy trắng, nhưng đúng lúc này, Tề Trăn lại đứng ra cung cấp bằng chứng, điều này không khác gì tát thẳng vào mặt của Quý Hoài Tây.
Với hành động đổ dầu vào lửa của nhà họ Tề, hội đồng quản trị của tập đoàn Thiên Thịnh cảm thấy vô cùng bất mãn đối với đời sống cá nhân hỗn loạn của Quý Hoài Tây. Họ mãnh liệt yêu cầu chủ tịch tiến hành xử lý nghiêm minh với hắn ta.
“Mấy ngày qua Quý Hoài Tây liên tục gây ra tai tiếng, tôi cho rằng người như vậy không thích hợp ở lại công ty của chúng ta.”
“Hành vi và đạo đức của hắn ta đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của công ty, tôi kiến nghị hủy bỏ chức vụ này!”
Chuyện của Quý Hoài Tây gây tranh cãi rất lớn, những người vốn đứng về phía hắn đều bắt đầu đứng ngoài vây xem, làm ngọn cỏ trên tường, gió chiều nào theo chiều đó và nghe theo lựa chọn của số đông.
Quý Hoài Tây còn chưa nghỉ ngơi cho tốt đã phải đích thân chạy đến công ty, hy vọng Quý Lăng Thành có thể cho hắn cơ hội sửa sai.
Sắc mặt của Quý Lăng Thành tái mét, hiển nhiên ông không ngờ rằng đứa cháu mình luôn xem trọng vậy mà lại… bất trị đến như vậy.
“Hoài Tây, bác đã từng gửi gắm kỳ vọng rất lớn đối với con, thậm chí trong tương lai còn muốn giao tập đoàn cho con quản lý…” Vì năng lực trong công việc của Quý Hoài Tây xuất sắc, thậm chí ông còn nghĩ đến việc tương lai sẽ giao tập đoàn Thiên Thịnh lại cho Quý Hoài Tây, như vậy cũng có thể đảm bảo cuộc sống sau này của Quý Vân Tu.
Bất kể như thế nào cũng không ngờ rằng, lòng người khó đoán, Quý Hoài Tây ngụy trang quá tốt. Nếu không phải gặp trắc trở trong chuyện trai gái thì có lẽ đến bây giờ cũng không ai nhận ra sự bỉ ổi của hắn ta…
“Chuyện lần này đã mang lại ảnh hưởng cực kì tồi tệ đối với công ty, con vẫn nên tạm thời nghỉ ngơi một thời gian đi thôi.” Chuyện của Khương Thụy Vân lần trước không tránh khỏi dính líu với Tần Ngọc Chi, sự bất mãn tích lũy trong thời gian dài lại cộng thêm áp lực từ hội đồng quản trị, Quý Lăng Thành không định giữ hắn lại nữa.
“Bác cả…”
“Không cần nói thêm gì nữa!”
Thái độ Quý Lăng Thành kiên quyết, tay của Quý Hoài Tây âm thầm nắm lại thành quyền.
Nói cái gì mà gửi gắm kỳ vọng rất lớn cho hắn, kể từ giây phút Tịch Tuế lựa chọn Quý Vân Tu, Quý Lăng Thành liền bắt đầu tìm cách chừa đường lui lại cho Quý Vân Tu ở công ty. Giống hệt như tất cả những gì mẹ nói, nếu Tịch Tuế và Quý Vân Tu sinh ra thế hệ sau thì đến lúc đó Quý Lăng Thành có còn cam lòng chia một đồng một cắc nào từ tập đoàn Thiên Thịnh cho hắn hay không chứ?
Những người này, từng bước một ép hắn ta vào đường cùng, không cho hắn bất cứ cơ hội nào, thế thì đừng trách hắn ta ra tay tuyệt tình!
Quý Vân Tu lại một lần nữa cầm bút lên bước vào phòng vẽ, Tịch Tuế cảm thấy vui mừng sâu sắc về việc này.
Cô ở nhà một mình buồn chán nên siêng năng sắp xếp, dọn dẹp lại phòng ốc một phen, xách túi rác đi ra ngoài. Đi thang máy xuống lầu rồi vứt ở nơi phân loại rác ngoài cửa nhỏ.
Cô dùng hai bàn tay không mở cánh cửa sắt nhỏ ra và bước vào tòa nhà, bỗng nhiên cảm thấy xung quanh có chút quái lạ. Cô quay đầu lại thật nhanh nhưng sau lưng chẳng có bóng người nào cả.
Tịch Tuế cau mày lại, nhấn nút tầng thang máy.
Ngay khi cô vừa bước vào thang máy, bên cạnh có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai cũng đi vào theo. Người đàn ông vươn tay bấm số tầng của thang máy một cách chuẩn xác, là tầng trên nhà Tịch Tuế.
Tịch Tuế lập tức cảnh giác, một giây trước khi cửa thang máy sắp đóng lại cô vội vàng nhấn nút mở cửa, lao ra khỏi thang máy, chạy một mạch như bay đến phòng bảo vệ.
“Bảo vệ!”
“Cô Tịch, có chuyện gì vậy?”
“Có người lạ không rõ thân phận vào đây.”
Trước kia Quý Vân Tu ‘tùy hứng’ mua nhà, đã mua hết toàn bộ những tầng trên lẫn dưới nhà bọn họ, tuyệt đối sẽ không có ai ở lầu trên nhà cô. Nếu là người quản lý tài sản cũng nên gọi điện trước để thông báo cho chủ sở hữu mới đúng.
Người kia chắc chắn có vấn đề!
Nhân viên bảo vệ đã đi ra ngoài để tìm ai đó theo như những gì cô nói, nhưng xung quanh không thấy một bóng người nào, người đàn ông đội mũ lưỡi trai lúc nãy đã biến mất.
Tịch Tuế yêu cầu xem camera giám sát, thông qua camera bọn họ phát hiện người đàn ông kia sau khi trà trộn vào cửa chính đã lang thang ở tầng dưới của trong khu này trong một thời gian dài. Mãi cho đến khi Tịch Tuế xuất hiện với một túi rác, người kia mới giả vờ thản nhiên đi theo cô.
Tịch Tuế vỗ về trái tim vẫn còn đang hoảng hồn chưa bình tĩnh lại được, cô yêu cầu các nhân viên bảo vệ tăng cường canh gác.
Nhân viên bảo vệ liên tục xin lỗi vì sự thất trách của mình, vả lại còn đích thân hộ tống Tịch Tuế về căn hộ.
Sau khi Tịch Tuế vào nhà, cô cảnh giác khóa trái cửa lại.
Đột nhiên nhớ ra… A Tu của cô vẫn còn đang ở trong phòng vẽ đối diện.
Cô buộc phải mở cửa ra lần nữa, cô vừa mới ra đến hành lang liền nhận được một cuộc gọi từ Quý Nhan.
“Chị dâu, tranh của anh cả bị người ta tuồn ra ngoài rồi.”
Quý Nhan đi thẳng vào chủ đề, ném một quả bom vào hai người đang đi ‘hưởng tuần trăng mật’.
【Bất ngờ! Thân phận thật sự của họa sĩ Y.X bí ẩn】
【Họa sĩ Y.X nổi tiếng là người bị bệnh tự kỉ.】
【Y.X】
Sau những vụ bê bối liên tiếp của tổng giám đốc Quý Hoài Tây của tập đoàn Thiên Thịnh, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Thiên Thịnh – Quý Vân Tu một lần nữa lại xuất hiện trong tầm mắt của công chúng.
Sau khi thông tin độc quyền về Quý Vân Tu là họa sĩ Y.X bí ẩn nổ ra, toàn bộ sự chú ý của công chúng đều đổ dồn lên người Quý Vân Tu.
Tranh của Quý Vân Tu bị tuồn ra ngoài, chủ đề về anh gây nên sóng to gió lớn trên mạng.
Tịch Tuế căng thẳng mở điện thoại lên, toàn bộ tranh ở trong những tấm ảnh kia đều là tranh mà cô đã từng thấy trong phòng vẽ ở nhà họ Quý. Người có thể chụp được những bức tranh này, chắc chắn là nội gián trong nhà họ Quý!
Chìa khóa phòng vẽ nằm trong tay quản gia Quý, hiềm nghi của ông ấy là lớn nhất, nhưng Tịch Tuế vẫn khá tin tưởng ông ấy.
Tuy rằng chìa khóa nằm trong tay quản gia Quý, nhưng không thể loại trừ việc những kẻ có động cơ xấu lợi dụng…
Tịch Tuế liên lac với quản gia Quý trước, theo phản ứng của ông ấy xem ra vẫn chưa biết chuyện này.
Ngoài việc tìm ra người tung tin đồn, việc quan trọng nhất lúc này vẫn là giải quyết những rắc rối đã xảy ra.
Họ đã cố gắng hết sức để ép chủ đề này xuống, nhưng trong đó vẫn có một số người từng mua tranh nêu ra nghi vấn về tính chân thực về các tác phẩm của họa sĩ Y.X bí ẩn.
Bọn họ yêu cầu chính Y.X đứng ra làm rõ.
Nhà đã dột còn gặp trời mưa, Quý Vân Tu vẫn chưa bình phục lại có người đẩy anh lên đầu sóng ngọn gió.
Tịch Tuế hận đến nghiến răng!
“Chị dâu, từ khi tin đồn nổ ra đến giờ thì điện thoại làm việc của em sắp nổ tung tới nơi rồi, tình huống bây giờ của anh cả căn bản không thể đứng ra làm sáng tỏ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Quý Vân Tu không thể giao tiếp với những người đó một cách bình thường, không thể đối mặt với những loại chất vấn quyết liệt đó, cũng không thể tùy ý để anh xuất hiện ở nơi công cộng, thật đúng là có chút đáng buồn.
Tịch Tuế lặng lẽ đẩy cửa phòng vẽ tranh ra, thấy anh không bị quấy rầy bởi thế giới bên ngoài mà một lòng một dạ làm việc mà mình yêu thích, cô liền quyết định phải bảo vệ sự bình yên này lại cho anh!
“Quý Nhan, chị có cách này có thể thử xem sao, cho chị một ít thời gian.”
Cô đã nghĩ ra một cách hay để chứng minh thân phận, nhưng cô cần phải xin phép sự đồng ý của Quý Vân Tu.
*
Tịch Tuế kiên nhẫn đợi Quý Vân Tu vẽ xong bức tranh trong tay rồi mới bước tới.
“Vẽ xong chưa anh? Em đã chuẩn bị sẵn trà táo đỏ ở phòng bên cạnh cho anh rồi đó, chúng ta qua đó nghỉ ngơi một lát nhé.” Giọng nói của cô thân thiết, ôn hòa, như là một người vợ dịu dàng và chu đáo.
Quý Vân Tu rửa sạch dụng cụ và cọ vẽ, sau khi thu dọn xong mới rời đi.
Gần đây Tịch Tuế vừa mới học được cách pha trà táo đỏ tốt cho hệ tiêu hóa, có công dụng dưỡng sinh, Quý Vân Tu cũng rất nể mặt, lần nào cũng có thể uống hết cả hai ly to.
“A Tu, em muốn bàn bạc với anh một chuyện.”
“Anh vẽ tranh lâu năm như vậy rồi, có rất nhiều người yêu thích và sưu tầm tranh của anh, mọi người cũng thừa nhận thực lực của anh. Quý Nhan vẫn luôn thay mặt anh để thực hiện giao dịch bán tranh, nhưng những người hâm mộ của anh lại rất muốn được tận mắt nhìn thấy anh.”
“Bọn họ thích tranh của anh lâu lắm rồi, chỉ hy vọng được tận mắt nhìn người thật một cái, anh có bằng lòng đáp ứng mong muốn này của họ không?”
Quý Vân Tu không có khái niệm sâu sắc gì lắm về từ ‘người hâm mộ’ này, anh hiểu nó theo nghĩa đen, nhưng anh chưa từng giao lưu với người hâm mộ bao giờ, cũng không biết người hâm mộ thích mình là gì.
Tịch Tuế kiên nhẫn giảng giải rất nhiều cho anh, cuối cùng mới đề xuất cách thức giao lưu: “Chúng ta có thể gặp gỡ người hâm mộ bằng cách phát sóng trực tiếp, anh chỉ cần vẽ một bức tranh mà mình yêu thích, được không?”
Cô đổi phiền toái và chất vấn thành sự quý mến của người hâm mộ, xin phép sự đồng ý của Quý Vân Tu.
Quý Vân Tu đã ghi nhớ những quan điểm liên quan đến người hâm mộ vừa rồi, cuối cùng khẽ gật đầu.
Vẽ tranh là sở trường của anh, điều này chẳng có gì là khó khăn cả.
- -----oOo------