Không muốn nhìn thấy Diệp Liễu Nhứ ‘nói xằng nói bậy’ nữa, cô nảy ra ý định táo bạo, trực tiếp ngắt kết nối khỏi mạng wifi đã được kết nối với điện thoại.
Thấy Quý Vân Tu như vậy, làm sao cô còn nghĩ tới mấy chuyện đó được nữa!
Vừa nghĩ tới đây, một bóng đen xẹt qua trước mặt, bóng dáng Quý Vân Tu thấp thoáng, suýt chút nữa đâm sầm vào cô.
Ánh mắt của anh không còn trong suốt như lúc trước nữa, vừa rồi anh còn nhìn cô chằm chằm, nhưng bây giờ trái lại anh bắt đầu mơ màng.
Tịch Tuế vội vàng đỡ anh đi về phía sô pha, có hơi tức giận: “Anh uống rượu từ bao giờ vậy? Sao anh lại muốn uống rượu chứ? Anh, anh, anh!”
Mấy ly rượu trước kia đều do cô cố tình rót, nhưng sau khi trải qua hai lần thì cô không định để anh uống rượu thêm lần nào nữa.
Trong bữa tiệc, cô cũng không cố tình dặn dò gì, chỉ vì cô biết xung quanh không có ai mời rượu cả, mà anh cũng sẽ không chủ động đi lấy.
Nhưng cô chưa từng nghĩ rằng trong lúc cô không chú ý thì anh sẽ uống rượu thật.
Cái thằng cha này, không ngờ lại đi học hư! Nếu tửu lượng tốt thì cô cũng không nói làm gì, đằng này tửu lượng của anh thực sự quá kém, tuyệt đối không thể để anh tập thành thói quen đó được.
“Sau này không được phép uống rượu nữa, anh biết chưa?”
Anh không trả lời, cũng không biết có nghe thấy hay không.
Tịch Tuế đi rửa tay trước, sau đó đi tới tủ kính tìm một lọ mật ong pha loãng với nước: “Nào, uống cái này đi.”
Khi cô lấy nước mật ong đưa cho Quý Vân Tu, anh thậm chí còn không chịu nhấc tay lên, rõ ràng là đang từ chối.
Tịch Tuế kiên nhẫn dỗ dành: “Nước mật ong đó, uống ngon lắm.”
Anh đang ngồi giữa ghế sô pha, trên mặt vẫn còn một tầng đỏ ửng mỏng manh. Quý Vân Tu giống như không nghe thấy lời cô nói, anh đặt hai tay lên đầu gối một cách tự nhiên, đôi mắt hơi cụp xuống, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
“A Tu, mật ong giải rượu.”
Anh bỗng nhiên giơ tay lên, đẩy chiếc cốc đựng đầy nước mật ong trong tay cô ra, đứng dậy và đi ngang qua người cô, không quan tâm đến cô nữa.
Tịch Tuế nghi ngờ quay đầu lại, chỉ thấy bóng lưng cao lớn và rắn rỏi của người đàn ông.
Tịch Tuế đi theo sau, thấy Quý Vân Tu đi vào phòng tắm, không lâu sau liền nghe thấy tiếng xả nước của vòi hoa sen vang lên từ bên trong.
Bất kể là mùa hè nóng bức hay mùa đông cực lạnh, Quý Vân Tu đều sẽ đi tắm, sau khi anh tắm xong thì chứng tỏ anh muốn đi ngủ và nghỉ ngơi.
Nhìn ly nước mật ong giải rượu trong lòng bàn tay, cô khẽ thở dài một hơi: “Thôi vậy, không uống thì không uống.”
Hiện giờ anh cũng không thích quan tâm đến người khác, thậm chí có uống say thì cũng sẽ không hành động giống như trước đây nữa.
Người khác kết hôn đều sẽ trang trí căn phòng sao cho tràn ngập niềm vui, nhưng trong căn hộ này, Tịch Tuế không cho bất cứ ai động đến, bởi vì cô sợ rằng Quý Vân Tu sẽ không thích ứng được.
Có lẽ hai người ở cùng nhau lâu rồi, một số thói quen của cô hình thành cũng là do Quý Vân Tu, sau khi anh tắm xong thì Tịch Tuế cũng đi rửa mặt.
Lúc quay trở lại phòng ngủ, trong phòng đã mở hệ thống sưởi ấm, mặc bộ đồ ngủ mỏng cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Mấy ngày nay, Quý Vân Tu hầu như đều thường mặc định sẽ nghỉ ngơi lúc mười giờ tối, lúc này vẫn chưa đến giờ nên anh đang ngồi trên giường với một cuốn sách trên tay.
Cuốn sách này có liên quan đến hội họa, là cuốn mà mấy ngày trước Tịch Tuế đoán anh sẽ thích nên mới chọn, không ngờ anh thích thật, mấy ngày liên tục đều đọc sách, học hỏi. Cộng thêm tốc độ độc siêu nhanh, chỉ riêng đọc trước khi đi ngủ thôi mà anh đã có thể đọc được một chương lớn.
Tịch Tuế thấy anh đang cầm cuốn sách lật trang bên trái, những trang chưa đọc bên phải ngày càng mỏng đi nên cô liền suy nghĩ, chắc ngày mai phải đi tìm cuốn sách khác cho anh thôi.
Tịch Tuế Ám ngồi bên cạnh nhìn anh hồi lâu, người nọ khi đắm chìm vào thứ gì đó sẽ vô cùng tập trung, hơn nữa anh cũng không bị cô làm ảnh hưởng nửa phần.
Cô thật sự không biết nên khen ngợi người đàn ông này thật là nghiêm túc và tập trung hay nên thương hại chính mình vì sức hấp dẫn của một người sống sờ sờ vậy mà lại không thể khiến người ta quan tâm bằng một cuốn sách.
“Soạt ——”
Từng trang, từng trang sách được lật qua, rốt cuộc cũng thấy trang cuối.
Trang bìa sau bên phải để trống, anh lật bìa sau ở phía bên trái, đọc hết trọn một cuốn sách rồi hoàn toàn khép lại.
Đúng lúc Tịch Tuế đang ngồi ngay bên cạnh, cô thuận tay rút cuốn sách trong tay anh ra rồi đặt lên cái tủ bên cạnh.
Cô lại quay đầu hỏi anh: “Thích series này không? Mai em lại giúp anh đi tìm xem nhé.”
Anh nhẹ nhàng gật đầu.
Nếu Tịch Tuế không biết rằng anh đọc nó mỗi ngày, cô thực sự sẽ không đoán được anh đang nghĩ gì.
Quyển sách này đã đọc xong, thời gian nghỉ ngơi vẫn chưa tới, anh lại không chịu nằm xuống và ngủ.
“A Tu, hôm nay anh có vui không?” Tịch Tuế cũng không chơi cái khác mà chỉ dụ dỗ anh trò chuyện.
Quý Vân Tu cúi đầu, hai tay đan chéo vào nhau đặt trên lớp chăn bông bên ngoài, cũng không biết đang nghĩ gì.
“Lại không trả lời em sao?”
“Anh có biết bây giờ anh trông giống gì không? Giống như đang bị em cưỡng ép vậy đó.”
Vốn chỉ tiện miệng nói đùa mà thôi nhưng cô lại chợt nhớ đến những lời nói kia của ba mình… thực sự là… oan uổng cho cô quá rồi!
Tự nghĩ ngợi rồi lại cảm thấy buồn cười, lần nào cũng đều bị bắt quả tang.
Cô mang gương mặt tươi cười khẽ khều khều cánh tay của Quý Vân Tu, lên án nói: “Anh có biết không, vì anh mà trong mắt ba em, em đã trở thành thếnào không hả? Nhưng trên thực tế thì sao, em chưa hề làm gì hết trơn, còn vô cùng nuông chiều anh nữa chứ.”
“Quý Vân Tu, chẳng phải lúc trước anh xem cái đống phim bộ tình cảm rồi học theo chúng đến độ có nạc có mỡ luôn hay sao, sao bây giờ anh quên hết sạch sành sanh rồi vậy? Em không trông mong anh nói lời âu yếm gì đó, nhưng tốt xấu gì cũng phải bày tỏ một chút đi chứ?”
Mặc dù đặt ra một loạt câu hỏi nhưng giọng nói nhẹ nhàng và biểu cảm của cô lại chẳng hề nghiêm trọng chút nào, giống như đang làm nũng nhiều hơn.
Cũng đã nói đến nước này rồi mà Quý Vân Tu vẫn không lên tiếng.
Giọng của Tịch Tuế thay đổi mang theo chút buồn bã: “Đến cả tên của em, anh cũng không chịu gọi.”
Những cử động nhỏ của ngón tay anh đột nhiên dừng lại.
Tịch Tuế ngửa đầu ra nhìn chằm chằm vào biểu cảm trên mặt của anh suốt từ nãy đến giờ vẫn chưa nhận ra.
“Bây giờ mặt anh hết đỏ rồi, chắc tỉnh rượu rồi nhỉ, có thể suy xét được rồi thì đừng giả vờ như không nghe thấy nữa.”
“A Tu, nếu anh đã nắm tay em bước vào cục Dân chính thì anh phải có trách nhiệm với em cả đời này, anh biết không?”
Cô lại bắt đầu sử dụng tuyệt chiêu ‘tẩy não của Tịch thị’, chỉ mong rằng anh có thể kiên trì với sự đặc biệt của cô.
Chỉ thấy kích động hay trêu chọc anh thế nào, anh cũng không thông suốt, Tịch Tuế nảy ra ý định táo bạo, cô trực tiếp trở mình ngồi lên người anh một cách bất ngờ: “A Tu, trong những bộ phim tình cảm mà anh đã xem trước đây, có bộ nào dạy anh hai vợ chồng mới cưới phải làm cái gì vào đêm tân hôn hay không?”
Cả người Quý Vân Tu cứng đờ, ngơ ngẩn mở to hai mắt, đây là phản ứng bản năng của cơ thể.
Mặc dù anh chưa hề lên tiếng, nhưng yết hầu nhô ra trên cổ anh vẫn nóng hổi và trượt lên trượt xuống không ngừng.
Vợ yêu xinh đẹp đang tươi cười và ngồi trên người anh, cả về tinh thần lẫn thể chất đều mang lại cảm giác kích động cực kỳ lớn.
Quý Vân Tu đã cảm thấy cơ thể mình đang dần mất kiểm soát, toàn bộ mùi hương sữa tắm thơm mát quen thuộc xộc vào khoang mũi. Anh sử dụng loại sữa tắm này mỗi ngày, vừa mới bước ra khỏi phòng tắm nên hương thơm còn sót lại hiển nhiên vẫn chưa tiêu tan.
Hai người ở cùng một căn phòng, ngay cả sữa tắm cũng dùng chung một loại, mang đến hương thơm quen thuộc không chê vào đâu được.
Nhưng cái mũi của anh lại quá nhạy bén, có thể từ trong mùi hương đó phân biệt ra được một loại mùi hương khác. Mùi đó không có ở trên người anh, mà là hương thơm độc nhất thuộc về Tịch Tuế.
Cũng là thứ mà anh quen thuộc.
Khi hai người sống chung, cho dù tính cách của họ như thế nào thì cũng sẽ có một bên mạnh hơn một chút.
Quý Vân Tu hiền lành lại dễ bắt nạt nên sự can đảm của Tịch Tuế tự nhiên càng lớn.
Kinh nghiệm tình cảm của Tịch Tuế cũng không được phong phú cho lắm, nhưng cô lại có một người bạn có ‘sở thích rộng rãi’ là Diệp Liễu Nhứ ở bên cạnh nên coi như cũng mưa dầm thấm đất, xem qua một ít.
Khi cô làm những hành động này, cô chưa từng nghĩ rằng sẽ xảy ra hậu quả gì mà chỉ muốn thử một chút xem anh sẽ có phản ứng… hay không thôi!
Diệp Liễu Nhứ nói: “Đàn ông ấy mà, dù tâm lý họ có vấn đề thì cơ thể cũng sẽ có phản ứng thôi, huống hồ trong tiềm thức anh ấy cũng thích cậu.”
“Tiếp xúc với khoảng cách bằng không thì gọi là thân mật, vậy tiếp xúc với khoảng cách bằng số âm… cậu cứ thử là biết liền chứ gì.”
“Nói không chừng sẽ có thu hoạch bất ngờ đó nha ~”
Tịch Tuế đã sống hai kiếp người nhưng chưa bao giờ được trải nghiệm việc tiếp xúc ai đó với khoảng cách bằng số âm.
Kiếp trước, cô chỉ muốn đối phó với người trong nhà, tìm tự do cho bản thân, cơ bản không có ý định phát triển với gã đàn ông cặn bã đó, bây giờ nghĩ lại cô thật sự phải cảm tạ trời đất. Nếu không, cô sẽ kinh tởm biết bao khi nghĩ về điều đó!
Còn bây giờ… cho dù cô có muốn, Quý Vân Tu cũng chưa chắc sẽ thông suốt.
Khiêu khích, chọc ghẹo anh vài cái thử xem anh có thật sự giống như những gì mà Diệp Liễu Nhứ đã nói hay không.
“A Tu ~”
Quý Vân Tu siết chặt lòng bàn tay, đôi môi đỏ mọng ở trước mắt anh cứ hé ra khép lại nói mãi cái gì đó không ngừng, lúc này anh đã không nghe rõ gì nữa. Dường như toàn bộ tâm trí đã bị chiếm giữ bởi giọng nói du dương đó.
Anh không biết tại sao bản thân lại trở nên thế này, anh chỉ cảm thấy lồng ngực mình nóng cháy giống như sắp phát nổ.
Hơi nóng khô hanh lan từ tim truyền đến toàn thân, trên trán thậm chí còn rịn ra một lớp mồ hôi mỏng. Lòng anh rối bời, trong đầu lóe lên nhiều hình ảnh, đó là những kiến thức mà anh đã từng ‘học được’.
Anh có một loại năng lực đó là từng đọc qua rồi sẽ rất khó quên, ngay cả khi anh chưa trải qua nó, phản ứng trực quan của cơ thể cũng sẽ kích thích não anh suy nghĩ.
Trước mắt hiện lên hình ảnh hai người hôn nhau, anh đột nhiên vươn tay ôm chặt người trước mặt, lồng ngực phập phồng liên tục.
Tịch Tuế đang trêu chọc anh theo tiết tấu của riêng mình, không ngờ Quý Vân Tu lại bất thình lình ra tay, sức mạnh chênh lệch khiến cô không thể chống cự.
“Sao anh lại nắm tay em…”
Ngay khi chữ ‘em’ vừa thốt lên thì cô cũng nhào về phía trước, đập vào cằm của Quý Vân Tu không trượt phát nào.
Anh cảm thấy hơi đau nên hai tay đang khóa cô cũng thoáng nới lỏng.
Nhìn thấy bộ dạng đau khổ của anh, trong lòng Tịch Tuế hoảng hốt, cô thật sự cho rằng anh bị đập đau nên vô cùng lo lắng: “Đau lắm hả anh? Để em xem nào.”
Cô đưa ngón tay lên chạm nhẹ vào cằm anh, hai người tựa sát vào nhau, vẻ lo lắng và đau lòng của cô hiện rõ trong đôi mắt màu nâu nhạt ấy.
Tịch Tuế ngồi quỳ bên cạnh anh, còn vô thức thổi nhè nhẹ cho anh nữa.
Hơi thở nhẹ tựa lông hồng đó hoàn toàn trêu chọc khiến anh động tình, anh cúi đầu phủ lên bờ môi đỏ hồng đó.
Hơi thở và cảm giác quen thuộc ngay lập tức xâm chiếm toàn bộ cơ thể, căn phòng đầy sự ấm áp càng tăng thêm sắc thái gợi cảm.
Hai má của Tịch Tuế không khỏi ửng lên chút hồng đào, giữa hai hàng lông mày tinh xảo hiện lên sự yêu kiều mà ngày thường không có.
Quý Vân Tu nắm lấy tay cô.
“Tuế Tuế.”
Cô hỏi anh rằng, có biết đêm tân hôn cần phải làm gì hay không?
Anh biết.
Cô nói ngay cả tên của cô anh cũng không biết gọi.
Thật ra là anh biết.
Âm thanh mới vừa nhẹ nhàng lướt qua tai cô khiến cô kinh ngạc và vui mừng vô cùng: “Có phải anh vừa gọi tên em không…”
Anh không trả lời mà chỉ hôn cô thật sâu.
Hôn từ chân mày trở xuống.
Hơi thở phập phồng và giọng nói quyến rũ của cô, không có cái nào là không nhẹ nhàng vỗ về trái tim anh.
Anh chủ động vươn tay, dẫn dắt ngón tay cô từ xương quai xanh xuống cổ áo, ngón tay tinh tế, mềm mại linh hoạt cởi từng cúc áo cho anh.
Người ban nãy vẫn còn đang kiêu ngạo thoắt cái lại trở thành bên bị động, Tịch Tuế có hơi luống cuống, cảm thấy cái tay này không còn là của mình nữa rồi.
—
- -----oOo------