Lọc Truyện

Nhặt Được Bé Cưng Ngốc Nghếch

Cục nợ đáng yêu này càng nhìn càng "ngon",

Ngon đến mức... hắn muốn "thịt" cô mất rồi...

"Bé này, bé có muốn thành người lớn không?"

"Bé có muốn tôi giúp bé không?"

Không khí hai người càng lúc càng trở nên ám muội, An cảm thấy có gì không ổn rồi. Nhìn ông chú kia xem, vậy mà lại dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, dường như thật sự đang muốn dạy cô học bài.

"Khuya rồi, cháu muốn đi ngủ. Có gì mình nói sau được không chú??"

"Không được."

"Bé không thích trở thành người lớn à?" Thiên nói thêm, dĩ nhiên hắn không dễ dàng buông được miếng mồi ngon đã chực chờ bấy lâu này. Nếu còn chần chừ nữa e là có lỗi với bản thân.

"Cháu... nhưng mà...''

"Lại đây, tôi hứa không làm gì đâu. Bé ngoan một tí, tôi sẽ thưởng cho."

An cắn môi, hai bàn tay đan vào nhau thật chặt. Con bé nuốt nước bọt vài lần, cuối cùng vẫn ngồi gần kề ai kia. Đạt được mục đích, Thiên nắm lấy cổ tay An, nhất quyết không buông tha.

"Để tôi chỉ cho bé cây xúc xích ở đâu nhé."

Nói đoạn, hắn đặt tay cô lên bụng của mình, nói: "Bé thấy thế nào?"

"Chú... chú làm cái gì vậy??"

"Dạy bé học."

Mặt Thiên vẫn không đổi sắc, chầm chậm nói rằng: "Lần trước bé động vào cây xúc xích của tôi rồi, bé có nhớ không?"

"Không... không nhớ gì hết..." An muốn rút tay mình lại mà sao khó khăn quá, lại là cái gì nữa đây?

Khoan đã...

"Khi đó, tôi còn hỏi bé có thích không. Bé còn chưa trả lời tôi nữa..."

"Bây giờ tôi cho bé chạm lại, xong rồi trả lời cơ được không?"

"Không, cháu không muốn chạm. Chú thả cháu ra... chú thả cháu ra..."

Nhìn sự vùng vẫy trong từng cử chỉ của An, Thiên lại bật cười khoái chí, hắn cũng nên theo đó mà chạm vào phần bả vai của cô, ép cô đối diện với mình: "Để tôi kể cho bé nghe một câu chuyện nhé."

"Bé có biết tại sao đến bây giờ tôi vẫn chứa chấp bé không?"

"Là vì mẹ của bé đã bán bé cho tôi rồi. Từ cái ngày tôi nhặt bé về, sau đó tìm hiểu một tí thì biết được mọi thứ. Hai tháng nay ở nhà tôi, bé không thắc mắc vì sao không ai tìm bé à?"

Giây phút ấy, con bé hình như không thể tin vào tai mình nữa. Nhìn nụ cười trên môi Thiên, An chỉ biết nuốt nước bọt một tiếng. Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đây, hắn lại kể tiếp: "Tôi nuôi bé đều có mục đích cả, bé biết mà? Tôi là một người làm ăn, sẽ không làm cái chuyện mà bản thân lỗ, đợi nó trĩu quá rồi ăn nó... cảm giác sẽ rất lạ..."

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!