Lọc Truyện

Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

“Sao trưa nay không thấy chị xuống nhà ăn cơm vậy?”

Vừa mới bị làm nhục chưa được vài phút mà NhanMộc Trà đã có tâm trạng gợi chủ đề nói chuyện. Từ đó có thể thấy cách đối nhân xử thế của cô ta chẳng thua kém gì NhanVăn Minh cả.

“Cần cô quản chuyện tôi không xuống được à? Cô để ý đến chuyện của bản thân cho tốt là được rồi. Có phải mấy vết thương sáng nay vẫn chưa đủ nên bây giờ cô vẫn còn tâm trạng ở đây để sỉ nhục tôi đúng không? Không muốn bên trái cũng xuất hiện một lỗ hổng thì cô mau câm miệng vào cho tôi.”

Nếu nói về thủ đoạn thì chắc chắn NhanMinh Tú không phải là đối thủ của NhanMộc Trà nhưng nếu xét về mồm mép thì NhanMinh Tú hoàn toàn có thể.

Dù sao cô ấy cũng tốt nghiệp một trường học danh giá, chìm nổi trong giới giải trí cũng được năm, sáu năm rồi. Nếu ngày trước cô ấy tự kiềm chế bản thân, không nói chuyện thì bây giờ cô ấy cũng không còn vô hại như thế nữa. Nếu không phải ngại phiền phức và rắc rối thì cô ấy cũng đã đấu một sống một còn với cô gái sặc sỡ đang ngồi trước mặt mình rồi.

“Chị à, em chỉ muốn quan tâm chị một chút chứ hoàn toàn không có ý gì đâu…”

Còn chưa nói xong mà trên mặt NhanMộc Trà đã xuất hiện nước mắt ngắn nước mắt dài. Cái đấy còn chưa là gì cả, cô ta còn rên rỉ, nỉ non vài tiếng rồi nói tiếp: “Chị nhất định phải đối xử với em như thế này a? Từ nhỏ đến lớn em không biết mình đã làm sai chuyện gì mà chị cứ luôn chĩa mũi dùi về phía em. Lúc nhỏ thì chị cướp món đồ chơi mà em yêu thích nhất, lớn rồi thì chị lại cướp… cướp mất người em yêu. Chị à, chị có thể…”

Càng nghe NhanMộc Trà nói thì cơn tức giận của NhanMinh Tú càng lớn.

Lần đầu tiên cô ấy thấy một người có thể đổi trắng thay đen đến mức này.

NhanMộc Trà không biết xấu hổ dù chỉ một chút thôi à? Vốn dĩ NhanMinh Tú đã muốn im lặng ăn cơm nhưng đến bây giờ thì cô ấy không nhịn nổi nữa.

NhanMinh Tú ném bốp đôi đũa xuống mâm rồi cười lạnh lùng: “Cô đang nói chính bản thân mình đấy à?

Không biết mấy người thích cô mắt phải mù tới cỡ nào mới nhìn trúng một con nhỏ thảo mai như cô nữa.

Nếu cô còn nói thêm bất cứ câu nào liên quan đến tôi thì tôi sẽ khiến cô không thể mở miệng ra được nữa đấy Có lẽ là vì trước đây bị bắt nạt và khinh rẻ quá nhiều lân nên bây giờ khi đối mặt với NhanMộc Trà thì cơn giận —¬ của NhanMinh Tú lúc nào cũng chỉ trực chờ để bùng nổ. Sau khi nói xong, không còn tâm trạng để ăn cơm nữa nên cô ấy ngồi khoanh tay ở một bên chờ NhanKiến Định.

NhanKiến Định không vội vàng mà cứ ăn chậm rãi như vậy. Thấy NhanMinh Tú không động tay động chân nên NhanKiến Định bắt đầu đút cho cô ấy ăn, cứ ăn từng miếng từng miếng như vậy, cuối cùng cũng lấp đầy dạ dày của hai người.

Sau đó anh ta buông bát đũa xuống rồi lấy khăn ướt lau khô miệng giúp cô gái nhỏ của mình, đồng thời lau sạch từng ngón tay cho cô ấy.

Sau khi tự mình dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, anh ta nhanh chóng dắt cô ấy lên lầu.

Khi nhìn thấy hai người họ cùng nhau bước lên lầu, sắc mặt NhanMộc Trà nhanh chóng trở nên tái nhợt, cô ta nhanh chóng lao tới đứng chắn trước mặt NhanMinh Tú.

“Chị à, em có chút chuyện muốn nói với chị. Chị có thể cùng em đến thư phòng một chút được không?”

Nếu muốn dùng lý do này để đi lừa gạt người khác thì chắc chắn là không thể nào, không kịp đợi NhanMinh Tú trả lời, cô ta lại nói tiếp: “Là chuyện có liên quan tới chuyện mười lăm năm về trước.”

Trong cuộc đời mỗi người luôn sẽ có hai suy nghĩ không có cách nào cởi bỏ được, cũng không có cách nào có thể quên được. Diệp Minh Tú vốn muốn vòng qua người cô ta thế nhưng khi nghe thấy thế thì nhanh chóng ngừng lại, bình tĩnh nhìn NhanMộc Trà một hồi lâu.

Lúc NhanMộc Trà đang tưởng rằng NhanMinh Tú sẽ không thèm quan tâm, không muốn đi cùng với cô ta thì NhanMinh Tú đột nhiên buông lỏng tay của NhanKiến Định.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!