Lọc Truyện

Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

“Không cần đi theo tôi, tôi lên phòng sách xử lý một số chuyện, ông cứ làm việc của mình đi”

NhanKiến Định nói xong thì đi thẳng lên phòng sách ở tâng ba, sau khi đóng cửa lại anh ta mới cau mày rút điện thoại ra.

Nhanh chóng gọi lại cho người vừa gửi tin nhắn đến, có chuyện kỳ lạ, anh ta không yên tâm nên phải xác nhận lại.

Điện thoại được nhận rất lâu, lâu đến mức mà cuộc gọi sắp kết thúc vì không có người nhận rồi thì người đầu dây bên kia mới ấn nút nghe, ngay sau đó truyền đến tiếng thở dốc, còn có tiếng gió vù vù, dường như người bên kia đang chạy.

NhanKiến Định không vội lên tiếng, đợi một lúc sau thì giọng người kia mới từ từ ổn định lại, là giọng của một cậu thanh niên, đó chính là người vệ sĩ lẻn vào với NhanKiến Định lần trước: “Chủ tịch, không tìm thấy Vũ Nguyên Hải đâu nữa, bây giờ chúng tôi không thể xác nhận anh ta đang nén nút trà trộn vào khu trung tâm hay đã phản bội, lúc gửi tin tức cho anh thì đột nhiên xảy ra điêu khác thường, lúc này tôi đang bị người ta đuổi bắt.”

Hơi thở của người vệ sĩ này không ổn định, lúc nói chuyện vẫn đang thở dốc, giọng rất nhỏ, cứ như sợ bị người khác nghe thấy.

“Tôi biết rồi, cậu hãy tìm một nơi an toàn đợi đi, tôi sẽ cho người đi giúp cậu.”

Sự việc đã vượt quá phạm vi khống chế của anh ta, bây giờ anh ta còn chưa chắc chắn được rốt cuộc điểm mấu chốt của xưởng chế thuốc là gì, ở đâu, đã vậy Vũ Nguyên Hải lại biến mất.

Nhưng vẫn còn may, chuyện bên đó tạm thời chưa gấp, kiểu gì cũng phải đợi anh ta gặp mặt ba mẹ của Minh Tủ xong mới xử lý.

Vũ Nguyên Hải, người bị lên báo do mất tích, bây giờ đang ở trong xưởng chế thuốc, vẻ mặt giận dữ nhìn người đứng trước mặt mình: “Rất cuộc anh muốn làm gì?”

Đột nhiên bị người khác đánh ngất mang đi, bây giờ lại bị trói trên giường, anh ta bình tĩnh được mới lạ.

Lúc trước mới tới đây, cũng là người này đã phát hiện ra anh ta trước, đem theo người đuổi theo anh ta một ngày một đêm, không dễ gì mới chạy thoát được người này, bây giờ đến cả rằng anh ta cũng ngụy trang, vậy mà vẫn bị anh ta phát hiện… Vũ Nguyên Hải không biết nói gì mới tốt nữa.

“Nguyên Hải, anh chẳng ngoan chút nào, khi nào cũng muốn xen vào, đợi mất mạng mới vui phải không?”

Người đàn ông ngồi bên giường, nắm lấy tóc của anh ta ép anh ta ngẩng đầu, trong mắt lóe lên sự si mê, một tay khác vuốt nhẹ khỏe môi của anh ta.

“Rốt cuộc anh là ai! Tôi muốn làm gì không cần anh quan tâm, tôi khuyên anh tốt nhất là bây giờ anh hãy thả tôi ra, người của tôi chắc chắn đã phát hiện ra tôi biến mất rồi, họ nhất định sẽ tìm đến đây, đến lúc đó cho dù anh muốn tha cho tôi tôi cũng sẽ không tha cho anh đâu!”

Trán của Vũ Nguyên Hải đã nổi gân xanh, sắc mặt dữ tợn, cả người đều đang ra sức nhưng không cách nào thoát ra.

“Nguyên Hải, tôi không muốn làm anh bị thương, tin tôi đi được không, lần trước là ngoài ý muốn, người làm anh bị thương đó đã bị tôi vứt vào núi cho sói ăn rồi, bây giờ xương cốt cũng chẳng còn, bớt giận nào, ngoan ngoãn đợi ở, mới đây được không!”

Người đàn ông cúi đầu xuống nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, mới ngơ ngẩn ngước đầu dậy nhìn anh ta một cái, sau đó giống như không có xương cốt vậy, cả người uốn hẳn xuống, bò trên người anh ta, nhắm mắt lại không cử động thêm gì nữa.

Vũ Nguyên Hải bị hành động biến thái của người đàn ông này dọa sợ không nhẹ, năm đơ người trên giường không dám động đậy, tình hình cũng từ từ ổn định trở lại, đợi khi hoàn toàn bình tĩnh mới đột nhiên phát hiện ra hình như có gì đó không đúng, người đàn ông này cho anh ta một cảm giác rất quen thuộc.

“Rốt cuộc anh là ai, muốn giữ tôi ở lại thì cũng không thể để tôi cứ mãi gọi anh là này được chứ!”

Vũ Nguyên Hải cắn răng, duỗi thẳng người, ngẩng đầu tránh mặt, cố gắng hết sức để bản thân không tiếp xúc da thịt với người đàn ông này.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!