Lọc Truyện

Người Vợ Mất Trí Nhớ - Chung Lê

Chả trách ngoại trừ cô ra Tây Tây đều phớt lờ với tất cả người lạ, nhưng lại rất thân thiết với anh.

Hóa ra Phó Văn Thâm mới là chủ nhân đầu tiên của nó.

Nghĩ đến đây, Chung Lê lập tức nhấn mạnh chủ quyền của mình: "Nhưng bây giờ nó là mèo của em, là em đã nuôi dạy nó, hơn nữa lần trước anh đã thua cho em rồi. Lần sau ly hôn —— à không, là chia tay,anh không được phép giành quyền nuôi dưỡng nó với em nữa."

Phó Văn Thâm nhìn cô một cách tỉnh tế và nói, "Không đâu."

Chung Lê nhìn hồ sơ bệnh án đã phai mờ một lúc lâu, rồi nhìn xuống con mèo lười màu trắng đang nằm trên sàn nhà, khi ngước đầu lên đôi mắt cô tràn đầy hoan hỉ.

"Thì ra anh đã yêu thầm em từ lúc đó rồi." Thông thường Phó Văn Thâm sẽ giữ im lặng về chủ đề này, nhưng hôm nay anh không tránh né, và cũng không phủ nhận nó.

"Còn sớm hơn nữa."

“Đó là khi nào?” Chung Lê hỏi tiếp: “Con người anh sao mà giấu kín như vậy?”

Phó Văn Thâm im lặng một lúc, sau đó trả lời: "Lần  đầu tiên khi gặp được em. Lần đầu tiên gặp cô?

Chung Lê cau mày và nhớ lại, lần đầu tiên gặp cô là khi nào?

Lúc còn nhỏ khi cha cô còn sống, có mối quan hệ khá tốt với Phó Trường Định, lúc đó Phó Văn Việt vẫn còn sống.

Từ nhỏ Phó Văn Việt không trầm lắng như Phó Văn Thâm, mà anh ta rất hoạt bát và thích cười, đúng với dáng vẻ ngoài của một cậu bé ở độ tuổi đó.

Phó Văn Việt thường đưa cô đến nhà họ Phó chơi, ấn tượng đầu tiên của Chung Lê về Phó Văn Thâm là anh trai ngồi tập đàn trước piano của nhà họ Phó.

Khi lần đầu tiên cô đến nhà họ Phó, cô đã ngọt ngào. chào hỏi những người lớn tuổi trong phòng khách, mọi người trong nhà họ Phó đều rất nghiêm túc, chỉ có Phó Trường Định là còn mỉm cười.

Khi đó, Phó Văn Thâm ngồi trước đàn piano, đang chơi bản "Sonata số 13" của Beethoven.

Anh không ra phòng khách để tiếp khách, và cũng không đến chào hỏi cô, khi mọi người đang nói chuyện anh chỉ im lặng tập đàn.

Cô được Phó Văn Việt đưa lên lầu, đi ngang qua góc đàn piano, cô tò mò quay lại nhìn. 

Phó Văn Thâm chỉ thờ ơ liếc nhìn cô, sau đó tiếp tục cúi đầu tập đàn.

Chung Lê đã chơi trong phòng của Phó Văn Việt rất lâu, khi trở ra, anh vẫn đang chơi bản "Sonata số 8".

Chuyện đã lâu lắm rồi Chung Lê cũng không còn nhớ rõ, chỉ nhớ lúc đó mình nằm chồm trên lan can nhìn anh, không hiểu vì sao người anh đẹp trai kia lại có vẻ không vui như vậy.

Phó Văn Thâm đã thích cô vào lúc đó sao?

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!