Lọc Truyện

Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Dư Kiều nhẹ nhàng gật đầu.

Dư Tiêu Tiêu lạnh lùng cười một tiếng rồi đứng dậy, đi đến trước mặt Dư Kiều, một tay kéo vải che trên mặt cô, đẩy cô đến trước gương: “Mày cũng không nhìn xem bộ dạng bây giờ của mình thế nào, chỉ dựa vào mày mà cũng mơ tưởng quyến rũ Định Bân sao?”

Dư Tiêu Tiêu bóp chặt mặt cô, ép cô nhìn vào gương. Mặt cô nổi những vết ban đỏ, trông thực sự rất xấu xí. Còn Dư Tiêu Tiêu, so với cô lúc này thì cô ta xinh như hoa.

“Dư Kiều, đừng nghĩ là tao không biết trong lòng mày có ý định gì, mày nghĩ tối hôm đó mày thay tao ngủ với Định Bân thì có thể đổi đời à?

Tao nói cho mày biết, Dư Kiều, đời này tao phải giẫm đạp mày dưới chân, để mày nhìn cô chiêu nhà họ Dư là tao đây cao quý đến thế nào!”

Dư Tiêu Tiêu chán ghét bỏ tay ra, chỉ vào phòng để đồ bên cạnh: “Quỳ trong đó cho tao, khi nào tao cho phép đứng lên thì mới được đứng!”

Dư Kiều căn chặt môi nhìn cô ta, Dư Tiêu Tiêu cười nhạo: “Không phục sao? Có tác dụng gì sao Dư Kiều, mạng của mẹ mày năm trong tay tao đấy, mày ấy hả, ngoan ngoãn nghe lời tao đi!"

Cô ta nói rồi tùy ý cầm điện thoại gọi điện: “Dì Lâm, dặn dò bên dưới, không được đưa đồ ăn cho bà già đê tiện Tô Tẩm trong ba ngày, chỉ cho bà ta một ly nước thôi”.

'Viền mắt Dư Kiều ửng đỏ, cô có thể bị đánh bị phạt, nhưng cô không nỡ để Tô Tẩm chịu tội.

“Tôi, tôi quỳ... Dư Kiều chậm rãi quỳ xuống, vội vàng xoa tay hai tay: “Đừng, đừng làm khó, làm khó bà ấy...”

Dư Tiêu Tiêu cúi người, vỗ vào mặt cô, cười nhẹ nói: “A Kiều, mày làm sai thì Tô Tẩm sẽ chịu tội, đây là bài học tao dạy. cho mày! Cút vào trong quỳ đi”.

Dư Kiều đứng dậy, đi từng bước vào phòng chứa đồ, chậm rãi quỳ trên nền đất lạnh lẽo.

Phải nhịn, Dư Kiều! Mày chịu cực, chịu khổ, so với mẹ thì có tính là gì?

Sớm muộn gì cũng có một ngày, cô sẽ cứu được mẹ, đưa bà rời khỏi nhà họ Dư!

Chẳng mấy chốc đã đến buổi trưa, Tiêu Định Bân quay về.

Diêu Kiều quỳ trong phòng để đồ, nghe thấy tiếng cười yểu điệu của Dư Tiêu Tiêu và tiếng nói chuyện dễ nghe của Tiêu Định Bân.

Bỗng chốc, cửa phòng để đồ mở ra.

Dư Tiêu Tiêu bỗng đi vào, lấy một chiếc quần lót nam từ trong ngăn tủ, rồi lại lấy ra một bộ quần tây áo sơ mi.

Hai chân Dư Kiều đau đến khó chịu, nhưng lại cắn răng nhẫn nhịn.

Cô biết, với tính cách của Dư Tiêu Tiêu, chỉ cần cô không quỳ nghiêm túc cô ta lập tức sẽ bắt lỗi rồi lại làm khó mẹ cô.

Dư Tiêu Tiêu ôm đồ lót nam trong tay, khẽ vung vẩy trước mặt Dư Kiều, thấp giọng nói:

“Dư Kiều... Có phải rất hâm mộ không? Người đàn ông ưu tú như Định Bân lại là chồng sắp cưới của Dư Tiêu Tiêu tai, tối nào tao cùng nẵm cùng giường với anh ấy. Mày nhìn xem, ngay cả việc anh ấy đi tắm, quần áo cũng là do người vợ chưa cưới là tao chuẩn bị đấy”.

Dư Kiều rũ mắt, quỳ ở đó không động đậy gì như thể những lời của Dư Tiêu Tiêu không thể khiến cảm xúc cô thay đổi.

Dư Tiêu Tiêu nhìn Dư Kiều như đơ ra con rối, cảm thấy chẳng thú vị, xoay người đi ra khỏi phòng để đồ.

“Định Bân, em giúp anh kỳ lưng nhé..."

Cánh một cánh cửa, Dư Kiều nghe thấy âm thanh dịu dàng của Dư Tiêu Tiêu như muốn chảy thành nước, trong lòng Dư Kiều đau đớn, chậm rãi nhắm mắt.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!