Lọc Truyện

Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Dư Tiêu Tiêu cười ngọt ngào, đứng dậy rồi tiến lên: “Là A.

Kiều nhờ em bưng sữa bò lên”.

Cô ta thuận tay nhận lấy khăn lông, nhẹ nhàng lau mái tóc. đen đang ướt sũng của người đàn ông anh tuấn đứng trước mặt: “Định Bân, chúng ta nghỉ ngơi sớm đi..."

Tiêu Định Bân nhìn cô ta, cô gái trước mặt đã cứu mạng anh, vì anh mà rút nhiều máu như vậy, cô ta là vợ chưa cưới của anh.

Về tình về lý, anh cũng không thể từ chối đối phương.

Dư Tiêu Tiêu thấy anh gật đầu thì bất giác vui mừng, cười duyên thành tiếng, cố ý lớn tiếng nói: “Anh ôm em qua đi...”

Dư Kiều ngồi xổm bên ngoài phòng ngủ, hai tay ôm chặt đầu gối mình

Cô nghe thấy âm thanh yêu kiều của Dư Tiêu Tiêu, còn có tiếng nói chuyện đầy thân mật...

Dư Kiều nâng tay, nhẹ nhàng che tai.

Đột nhiên, âm thanh Dư Tiêu Tiêu nức nở vang lên: “Định Bân, sao lại như vậy!”

Gương mặt anh tuấn của Tiêu Định Bân vẫn lạnh nhạt như: cũ: “Tiêu Tiêu, xin lỗi!”

Tiêu Định Bân nặng nề lên tiếng, nhặt áo choàng tắm trên thảm khoác lên người Dư Tiêu Tiêu.

Không biết vì sao, đối mặt với Dư Tiêu Tiêu, anh lại không. có cảm giác như lần đó, trong lòng chỉ cảm thấy khó chịu.

Dư Tiêu Tiêu lại đẩy tay anh ra, bấu chặt áo choàng tắm trên người rồi chạy nhanh ra ngoài.

Khi cửa mở, Dư Tiêu Tiêu liếc mät đã thấy Dư Kiều đứng ngoài cửa.

Cô ta chẳng buồn nghĩ ngợi, nâng tay tát một cái vào mặt Dư Kiều: “Đồ đê tiện, mày muốn nhìn tao bế mặt à? Mày xứng saol”

Dư Kiều bị cô ta đánh cho lảo đảo, suýt nữa đã ngã ra đất.

Một bàn tay lớn mạnh mẽ vững vàng giữ lấy eo cô: “Tiêu “Tiêu, em hà tất vì anh mà trút giận lên người A Kiều như vậy!”

Tiêu Định Bân buông tay, liếc nhìn A Kiều rồi lại nhíu mày. với Dư Tiêu Tiêu: “Đừng làm ồn nữa, Tiêu Tiêu”. Dư Tiêu Tiêu nhìn Tiêu Định Bân đang để hở vạt áo và Dư

Kiều được anh bảo vệ sau lưng, tự dưng lại cảm thấy chói mắt.

Một lúc sau, Dư Tiêu Tiêu mới nâng đôi mắt ửng đỏ, nức “Xin lỗi Định Bân, vừa nấy là em lỡ tay, anh đừng giận

Cô ta nói rồi tiến lên trước, ôm cánh tay anh läc nhẹ.

Tiêu Định Bân nhìn thấy chấm nhỏ màu đỏ lộ ra trên cánh tay cô ta, đó là vết kim khi lấy máu cho anh, tim bỗng chốc mềm nhữn.

Anh nâng tay khẽ xoa tóc cô ta: “Chúng ta về thôi!”

Tiêu Định Bân ôm Dư Tiêu Tiêu quay vào phòng, cửa đóng lại chỉ chừa một vùng tối đen.

Bóng người nhỏ bé cô đơn của Dư Kiều như hòa vào đêm tối.

Cô ngây ngốc nhìn cánh cửa đóng chặt, cô biết hai người họ có thể sẽ xảy ra chuyện gì sau cánh cửa đó, nhưng cô không làm gì cả, cũng không thể làm.

Thứ năm, Dư Kiều quay về trường.

Lúc dùng cơm trưa, Tiêu Định Bân thuận tiệu hỏi một câu: Sao A Kiều không có ở đây.

Vẻ mặt Dư Tiêu Tiêu vô cảm, trong lòng bất giác lại nở nụ cười nham hiểm.

Xem ra, cô ta phải mau chóng tìm một người để gả Dư Kiều đi.

Dư Kiều phải bị vấy bẩn hoàn toàn thì cô ta mới có thể an tâm được.

Dư Tiêu Tiêu càng nghĩ trong lòng càng đắc ý, cô ta đang rất mong đợi được thấy ngày Dư Kiều bị gả đi.

Giống như năm đó, cô ta cùng Triệu Như không thể lộ ra ngoài ánh sáng, không dám gặp ai, chứ đừng nói là có thể bước vào cửa lớn nhà họ Dư. Họ chỉ có thể hãm mộ mà ngắm nhìn Dư Kiều ăn mặc như một nàng công chúa nhỏ, khi ấy cô ta đã nghĩ, sẽ có một ngày mình giẫm đạp cô em gái Dư Kiều này dưới chân.

“Anh đến phòng làm việc xử lý chút chuyện”. Tiêu Định Bân bỏ đũa xuống đứng dậy.

“Ừ, vậy em không làm phiền anh nữa, em có hẹn với bạn thân đi dạo phố rồi”.

Tiêu Định Bân không nói gì thêm, chốc lát đã đưa cho cô ta một chiếc thẻ đen: “Quẹt thẻ của anh”.

Dư Tiêu Tiêu vui mừng trong lòng, không nhịn được mà nằm lấy tay áo đối phương, nũng nịu: “Định Bân, anh đối xử với em tốt quá”.

“Em là vợ chưa cưới của anh, đương nhiên anh phải đối xử

tốt rồi”. Tiêu Định Ban nói vậy nhưng âm thầm rút tay về: “Anh lên lầu đây”.

Dư Tiêu Tiêu nhìn bóng lưng anh lên lầu, có chút thất thần.

Anh đối xử với cô ta tốt như thế, chỉ là vì cô ta là vợ chưa cưới của anh thôi sao?

Nhưng dường như cô ta đã phải lòng người đàn ông này rồi. Dư Kiều dọn dẹp văn phòng khoa xong thì thu dọn đồ của mình, sau đó rời đi, đây là một việc làm thêm ở trường của cô.

“Dư Kiều, đi ăn cơm nào!”

Cô nghe thấy thì quay người, khẽ cười với cậu thiếu niên ấm áp như ánh mặt trời đang đợi ở cửa, läc đầu từ chối.

Vì hôm nay phải đến trường nên cô bôi thuốc lên mặt, vết mẩn đỏ đã lặn đi nhiều, cũng không cần phải mang đồ che. mặt.

“Cùng nhau ăn đi, cũng sắp đến giờ cơm rồi”. Nam sinh vẫn kiên trì như cũ.

Dư Kiều vẫn lắc đầu, im lặng đi đến thang máy.

“Dư Kiều..”. Nam sinh đuổi theo, một tay túm lấy cổ tay cô: “Rốt cuộc anh có điểm nào không tốt, sao em luôn từ chối anh vậy?”

Dư Kiêu rút tay ra, chỉ vào miệng mình.

“Anh không chê, thật đó! Dư Kiều, cho dù em không nói được chữ nào, anh cũng không ghét em...”, nam sinh vội vàng phản bác, vô cùng chân thành.

Dư Kiều biết anh ta thật sự thích mình, nhưng cũng không có cách nào, trong lòng cô đã có người khác rồi.

“Xin, xin lỗi... Cô khó nhọc xin lỗi, quay người đi vào thang máy.

“Dư Kiều, anh sẽ không từ bỏ đâu...”

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Dư Kiều nhìn gương mặt nam sinh kia biến mất khỏi tầm mắt mình.

Cô thật sự có chút đồng tình với đối phương, vì cảm giác yêu một người trong vô vọng, cô cũng đang tự mình trải qua, sao lại không hiểu chứ.

Sáu giờ chiều, Dư Kiều rời khỏi trường, bắt xe buýt đến trung tâm thành phố.

Cô còn có một việc làm thêm khác, lương cũng không tệ lắm.

Dư Kiều muốn diễn đạt điều gì lâu thì khó thật nhưng lại có thể hát một bài hoàn chỉnh, hơn nữa, giọng hát của cô rất hay.

Có điều cô vẫn luôn cẩn thận che giấu bí mật này, nhà họ. Dư không ai biết được.

Đến phòng thay đồ phía sau quán bar, Dư Kiều thay bộ váy dài màu đen, tóc xõa trên vai, cô không trang điểm, chỉ thoa một chút son môi.

Thẻ làm việc của cô ở đây là 009, mọi người đều gọi cô là Tiểu Cửu. Cô hát xong một bài, tiếng vỗ tay vang lên thưa thớt.

Có người tặng một bó hoa cho cô, cô gật đầu ngượng ngùng cảm ơn rồi quay người xuống đài.

“Định Bân, cậu thấy chỗ này ổn chứ?”

Trong một góc không nổi bật, có hai người đàn ông trẻ tuổi khí chất xuất chúng ngồi đó, các nhân viên phục vụ trang điểm xinh đẹp luôn tìm cơ hội đến bàn này để thu hút đối phương.

“Ừ, cô gái vừa nãy hát không tệ, giọng hát rất dễ nghe”.

“Hiếm khi nghe thấy cậu khen người khác đấy”. Người đàn ông khẽ cười, châm một điếu thuốc: “Giao lưu tình cảm với vợ chưa cưới thế nào rồi?”

“Cũng được”.

“Quyết định kết hôn luôn à?”

Tiêu Định Bân nâng ly rượu, cúi đầu nhấp một ngụm: “Ù

“Cũng đúng, ân nhân cứu mạng mà, lấy thân báo đáp cũng là việc nên làm, nhưng cậu không đợi người kia nữa sau?”

Bàn tay nâng ly rượu của Tiêu Định Bân chợt khựng lại, anh lắc đầu: “Đã nhiều năm như vậy rồi, không đợi nữa”.

Chỉ là ký ức mơ hồ, ngay cả tên gì, dáng vẻ ra sao cũng không nhớ nữa, đi đâu mà tìm.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!