Lọc Truyện

Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

“Vừa hay tôi cũng đang có việc ở ngoài mà, không phiền đâu, cô nói địa chỉ cho tôi đi...”

Dư Kiều đành nói cho anh ta biết địa chỉ của nhà hàng.

Tống Kiều vui vẻ nói: “Cô Tô, trùng hợp quá, tôi cũng đang ở gần đây, chắc năm phút nữa là tới thôi. Cô chờ tôi chút nhé, giờ tôi lái xe qua luôn...”

Nhanh vậy ư?

Dư Kiều chưa kịp nói gì thêm thì bên kia đã ngắt máy rồi.

Cô nhìn chiếc điện thoại tối đen mà không khỏi thấy khó xử.

Tống Vấn là đối tượng xem mắt mà chú Thời giới 1 cho cô, nhưng cô vừa đến đã bỏ đi, như vậy đúng là mất lịch sự.

Nhưng cô không thể bỏ mặc Dự An được. Khi quay về chỗ, trông Dư Kiều rất khó xử. 'Tống Vấn là một người đàn ông rất dịu dàng và tinh tế, thấy vẻ mặt khác lạ của cô, anh ấy quan tâm hỏi: “A Kiều, có chuyện gì à?”

Dư Kiều không muốn nói dối anh ấy nên quyết định nói thật: “Học trưởng, chuyện là thế này, con của bạn em gặp chút chuyện nên em phải đến đó một chuyến...” 

Nói rồi, cô tỏ vẻ áy náy nói: “Học trưởng, cậu bé này rất ỷ lại vào em nên em không thể ngoảnh mặt làm ngơ. được..."

'Tống Vấn nghe cô nói vậy thì nói ngay: “Nếu đã vậy thì em đừng chậm trễ nữa, có cần anh đưa em đi không?”

Dư Kiều vội lắc đầu: “Người nhà bé vừa hay ở gần đây nên đã đến đón em rồi, thật lòng xin lỗi anh...”

Tống Vấn lắc đầu cười nói: “A Kiều, đừng nói xin lỗi với anh, hôm nay được gặp em là anh đã vui lắm rồi. Dẫu sao cũng đã bốn năm... Thôi, không nói nữa, em mau đi đi"

“Học trưởng...”, Tống Vấn càng như vậy thì Dư Kiều càng thấy áy náy với anh ấy.

“A Kiều, lần sau anh vẫn hẹn em tiếp được chưa?”

Dư Kiều vừa định trả lời thì Tống Kiều đã gọi tới: “Cô Tô, tôi đến rồi...

“Tôi ra ngay đây”, Dư Kiều nói xong thì cúp máy. đứng dậy, Tống Vấn đã lấy sẵn túi cho cô, sau đó có chút chờ mong hỏi: “Anh đưa em ra ngoài nhé!”

Dư Kiều không từ chối mà chỉ gật nhẹ đầu, đôi mắt của Tống Vấn sáng lên.

Từ nhà hàng ra ngoài này chỉ mấy vài phút, hai người đã trao đổi cách liên lạc, Dư Kiều cũng đồng ý hẹn gặp 'Tống Vấn vào hôm khác.

“Học trưởng, em đi trước đây, tạm biệt!” Dư Kiều cầm túi rồi chào tạm biệt với Tống Vấn.

'Tống Vấn có vẻ lưu luyến, nhưng khi nhìn thấy chiếc. xe sang trọng đang nhấp nháy đèn bên đường thì đành kìm lòng lại nói: “Tạm biệt em, nhớ giữ liên lạc nhé”.

“Vâng”, Dư Kiều đáp lời rồi lại vẫy tay chào anh ấy. Sau đó, Dư Kiều mới quay người rời đi.

'Tống Kiều ngồi ở ghế lái phụ, sau khi chứng kiến màn mỉm cười vẫy tay chào nhau của Dư Kiều và Tống Vấn, anh ta chỉ thấy sống lưng mình lạnh toát, anh ta không nhịn được lén nhìn sếp mình qua gương chiếu hậu thì quả nhiên thấy mặt Tiêu Định Bân u ám như viết chữ tôi đang không vui.

Tống Kiều rụt cổ lại, trong đầu không ngừng cầu xin cô Tô mau lên xe đi.

Còn người đàn ông kia nữa, ánh mắt lưu luyến của anh ấy cứ dán chặt vào người cô Tô. Cô đã đi rồi mà người đó vẫn đứng nhìn mãi với anh mắt nồng cháy, đến một người độc thân vạn năm như Tống Kiều cũng có thể nhìn ra người đàn ông kia thích cô Tô đến mức nào.

Song đến anh ta còn nhìn ra điều này thì đương nhiên sếp của anh ta cũng thấy rõ, Tống Kiều lại lén nhìn sếp mình một cái, quả nhiên mặt Tiêu Định Bân đã sầm lại.

Bầu không khí trong xe quá đỗi đáng sợ, đến tài xế cũng phải lau mồ hôi lạnh rồi nhìn Tống Kiều với ánh mắt cầu cứu.

Thấy Dư Kiều đi về phía này rồi thì Tống Kiều mới thở phào một hơi, sau đó nhanh chóng xuống xe để mở cửa ghế sau cho cô, anh ta cười tươi như hoa nói: “Cô Tô, bên ngoài nóng lắm, cô mau lên xe đi...”

Dư Kiều mỉm cười cảm ơn, đôi mắt hạnh cong cong, khoé miệng cô còn ẩn hiển hai núm đồng điếu, Tống Kiều thấy càng nhìn cô càng thấy cô xinh đẹp...

Nhưng nụ cười trên mặt Dư Kiều không giữ được lâu, khi nhìn thấy người ngồi trong xe, cô lập tức lạnh mặt.

Tiêu Định Bân vẫn mặc đồ màu đen, đôi chân thon dài bắt chéo lên nhau ngồi ở hàng ghế sau, khi cửa xe mở ra, anh cũng chỉ hơi nghiêng đầu nhìn Dư Kiều.

Chiếc váy màu khói này thật sự rất hợp với Dư Kiều, cô đứng dưới ánh nắng ở bên ngoài càng làm nổi bật làn da trắng nõn.

Bờ vai mảnh khảnh với xương quai xanh cũng quá quyến rũ, vòng eo nhỏ nhắn như chỉ bằng một nắm tay, gương mặt qua trang điểm của cô rất tinh xảo, thậm chí còn không nhìn thấy lỗ chân lông.

Bên ngoài đang rất nóng nên chóp mũi cô lấm tấm mồ hôi, nhưng càng khiến cô trông xinh đẹp hơn. Ban nãy, cô mỉm cười với Tống Vấn làm lộ hai núm đồng điếu rõ ràng, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Định Bân ở trên xe thì không cười nữa. Thế là sao? Lẽ nào anh rất đáng ghét, hay không ưa nhìn bằng Tống Vấn nên mới không lọt được vào mắt xanh của cô?

Tiêu Định Bân nhìn Dư Kiều, còn trợ lý Tống nhà ta rất thông minh mà cúi đầu xuống đứng sang một bên, tuyệt nhiên không dám nhìn ngó lung tung.

Song, Tiêu Định Bân không hề biết rằng lúc này lưng của trợ lý anh đã ướt nhẹp.

Chết cười mất! Cô Tô đang cười tươi như hoa với anh ta, nhưng khi nhìn thấy sếp thì nụ cười tắt ngay. Nếu là ông sếp xấu tính nào khác thì chắc Tống Kiều ăn đủ rồi.

“Không nóng à?”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazz.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!