Lọc Truyện

Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

“Mợ Tiêu, thứ nhất, tôi không làm gì sai; thứ hai, tôi không vi phạm hợp đồng, vì sao cô lại muốn thay tôi?”

Dư Kiều chậm rãi nói, cô vén chân váy dài lên, sải từng bước đi tới trước mặt Dư Tiêu Tiêu.

Dư Tiêu Tiêu quan sát người phụ nữ trước mặt, chẳng trách Tiêu Định Bân chọn trúng cô ta, còn muốn cô ta kí hợp đồng với Xán Tinh.

Bởi vì con khốn này có đôi mắt rất giống Dư Kiều!

Nếu như không vì cô gái này có thể nói, có thể hát, có thể trang điểm xinh đẹp, miệng lưỡi sắc sảo. mà không kiêu ngạo, tính cách hoàn toàn đối lập với Dư Kiều, cô ta còn cho rằng người đứng trước mặt mình là Dư Kiều đã sống lại!

“Tiện nhân! Đổi chính là đổi, còn muốn hỏi tôi nguyên nhân, cô mà cũng xứng sao!”

Dư Tiêu Tiêu giơ tay tát vào mặt Dư Kiều.

Người phụ trách vội vàng muốn can ngăn, Dư Kiều lại nhanh hơn một bước, giơ tay bắt lấy cổ tay Dư Tiêu Tiêu: “Mợ Tiêu, cô là con dâu cả của nhà họ Tiêu có tiếng tăm, chứ không phải loại đàn bà chợ búa, tùy tiện đánh người như vậy, không sợ làm xấu nề nếp của nhà họ Tiêu sao?” 

Cô cố ý nhấn mạnh bốn chữ “đàn bà chợ búa”, đúng như dự đoán, sắc mặt Dư Tiêu Tiêu lập tức thay đổi.

Xuất thân của Triệu Như, còn cả bốn năm mà hai mẹ con họ lăn lộn kiếm sống ngoài chợ luôn là cái gai trong lòng Triệu Như và Dư Tiêu Tiêu.

“Hạ Nghênh, xé nát miệng cô ta, tát thật mạnh vào mặt cô ta cho tới”

Dư Tiêu Tiêu tức run người, chỉ vào Dư Kiều hét lớn.

Dư Kiều chỉ thấy buồn cười, bốn năm rồi, Dư Tiêu Tiêu vẫn không tiến bộ chút nào, vẫn nóng nảy bộp chộp như vậy, thủ đoạn độc ác nhưng ngu không ai bằng.

Dư Kiều cô, đứng trước mặt cô ta, mà cô ta vẫn ngu ngốc không nhận ra.

Là do Triệu Như quá tự tin về thủ đoạn của mình, nên mới chắc chản rằng hai mẹ con họ đã bị thiêu cháy thành tro sao?

Đã làm nhiều việc ác, hôm nay vẫn dám kiêu ngạo tùy tiện ức hiếp người khác thế này, xem ra, trên đời này vẫn còn nhiều bất công.

Thật đáng tiếc, đứa trẻ Tiêu Dự An thông minh đáng yêu đó lại có một người mẹ như vậy.

Hạ Nghênh cần môi, bước lên phía trước muốn động thủ, Dư Kiều liếc mắt nhìn cô ta chế giễu: “Cô đúng là một con chó trung thành!”

“Mợ Tiêu, cô bớt giận...”

Người phụ trách mau chóng cản Hạ Nghênh lại, kéo Dư Kiều về phía sau để bảo vệ, hiện tại đã vô cùng cấp bách, mọi người trong ekip đã làm việc gấp rút ngày đêm, nếu bây giờ Tô Kiều bị thương, ai sẽ là người thu dọn mớ hỗn độn này đây.

“Hạ Nghênh, không nghe tớ nói gì sao? Đập nát mặt cô ta cho tớ!”, Dư Tiêu Tiêu thấy Hạ Nghênh đứng trơ ra, nhịn không được lớn tiếng trách móc.

Trong lòng Hạ Nghênh không khỏi chửi thầm Dư Tiêu Tiêu, nhưng vẫn bất chấp chuẩn bị ra tay.

Chỉ là, tay vừa giơ lên, Dư Kiều đã tát thẳng vào. mặt cô ta, Hạ Nghênh bị đánh đến mức cả người đều choáng váng, bụm lấy một bên mặt sưng phù, một lúc sau vẫn chưa định thần lại được.

Dư Kiều lại lạnh lùng nói: “Cái tát này, là đánh thay cho Lâm Gia Naml”

“Lâm Gia Nam?”. Dư Tiêu Tiêu nhẩm đi nhẩm lại cái tên này, đột nhiên tỉnh ngộ: “Cô quen biết con  khốn đó sao, hèn chỉ, hóa ra các người đều cùng một loại, một lũ hèn mạt không biết xấu hổ..".

Dư Tiêu Tiêu chưa nói xong, Dư Kiều đã đưa tay ra túm chặt tóc cô ta, Dư Tiêu Tiêu bị đau, chịu không được nên thét lên, Dư Kiều giáng liền hai cái tát vào má bên trái của cô ta mà chẳng hề chớp. mắt cái nào, một nửa bên mặt cô ta lập tức sưng đỏ.

“Mợ Tiêu, nếu cô không biết cách nói chuyện đàng hoàng thì câm miệng cho tôi!”

Dư Kiều bỏ tay ra, cô nhìn Dư Tiêu Tiêu và Hạ Nghênh trước mặt, còn có mấy nhân viên đứng đấy đã bị làm cho kinh ngạc, cười khẩy: “Thật ngại quá, để mọi người chê cười rồi, tôi sẽ nói với chủ tịch Tiêu, đổi người cho video quảng cáo lần này...”

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Dư Kiều vừa dứt lời, phía sau đã vang lên một giọng nam trầm thấp mà du dương.

Dư Kiều còn chưa quay đầu, Dư Tiêu Tiêu đã khóc rống lên, loạng choạng chạy lại: “Định Bân, anh phải làm chủ cho em, con tiện nhân này đánh em, cô ta dám đánh em...”

Dư Kiều hơi cúi đầu, khóe miệng câu lên một nụ cười nhẹ. 

Cô không cần đoán cũng biết, Tiêu Định Bân sẽ phản ứng ra sao.

Không cần biết Dư Tiêu Tiêu đã làm gì, quá đáng đến mấy, Tiêu Định Bân đều sẽ bao che cho cô ta, bất kể trước kia hay là bây giờ đều như vậy.

Một nửa bên mặt Dư Tiêu Tiêu sưng tấy, tóc tai bù xù, khóc lóc nước mắt nước mũi đầy mặt, trông thật thảm hại.

Vài người nhân viên lo lắng nhìn Dư Kiều, nghe nói chủ tịch Tiêu rất yêu chiều mợ Tiêu, e là hôm nay cực kì tức giận.

Hạ Nghênh lại co rúm người lùi về sau.

Người khác không biết, nhưng cô ta lại rất rõ ràng, lần trước bọn họ tới trường của Lâm Gia Nam gây rối, Tiêu Định Bân không hề bênh vực Dư Tiêu Tiêu, nghe nói Dư Tiêu Tiêu vừa bị đuổi tới biệt viện, ngay cả Hoa Nguyệt Sơn cũng không thể về...

Hạ Nghênh đang lo lẳng, Tiêu Định Bân lại đột nhiên gọi tên cô ta: “Hạ Nghênh, cô nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”

Giọng của Tiêu Định Bân bình tĩnh mà lạnh lùng, không thể phân biệt ra là anh đang vui hay giận, nhưng toàn thân Hạ Nghênh lập tức toát mồ hôi, cô ta hoảng sợ liếc nhìn Tiêu Định Bân, lại ngó sang Dư Tiêu Tiêu, căn bản không biết trả lời thế nào cho tốt.

“Để tôi nói cho!”, Dư Kiều đột nhiên nói, cô quay người lại nhìn Tiêu Định Bân.

Tại thời điểm này, Dư Kiều vẫn đang mặc váy màu đỏ son trên người, mái tóc dài một nửa xoã vai, lọn tóc được tết đơn giản kéo từ tai sang phần vai bên kia, lại thêm lối trang điểm theo nét cổ trang vô cùng duyên dáng trên khuôn mặt, thoạt nhìn trông giống một cô gái đến từ thời cổ đại, vô cùng dịu dàng đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!