Lọc Truyện

Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Thời Viễn Sơn khế nắm lấy tay bà: “Chúng ta rời khỏi đây, đi Thụy Sĩ, bắt đầu lại từ đầu, có được không?”

Tuy nhiên, Tô Tẩm đã vùng tay ra khỏi tay ông, bà ra sức lắc đầu: “Không, không được, tôi và A Kiều, còn có bé con nữa, sẽ liên lụy đến ông, bà nhà ông cũng sẽ không vui đâu..”.

Mặc dù bà ấy lúc thì tỉnh táo lúc lại hồ đồ, nhưng tính tình bà ấy rất thuần khiết và lương thiện, cho dù bây giờ đang ở trong hoàn cảnh như thế này, suy nghĩ đầu tiên của bà ấy là liệu Thời Viễn Sơn có bất tiện không.

Tuy là có nằm mơ bà cũng muốn rời khỏi Thủ đô, nằm mơ muốn thoát khỏi tên khốn Dư Văn Xương kia.

Thời Viễn Sơn vẫn nắm lấy tay bà, nhẹ nhàng đưa lên môi hôn: “Tiểu Tẩm, tôi chưa từng kết hôn, lấy đâu ra bà nhà chứ?” 

Tô Tẩm hoàn toàn ngây ra tại chỗ.

Nhiều năm như vậy, A Kiều cũng đã 21 tuổi, trong 21 năm đó, Thời Viễn Sơn vẫn cô đơn một mình sao?

Tô Tẩm có nghĩ thế nào cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có khả năng như này, cho dù là năm mơ, cũng không dám mơ giấc mơ như này.

“Tiểu Tẩm, tuy có thể bà không tin, nhưng tôi vẫn muốn nói cho bà biết, những năm này tôi không cách nào quên được bà, cũng không có cách nào thích người khác, cho nên tôi không muốn tùy tiện cưới một người phụ nữ mình không thích, làm lỡ dở cả đời của người ta”.

Thời Viễn Sơn lau giọt nước mắt trên lông mi của Tố Tẩm, lại nói với giọng dịu dàng: “Bây giờ, mọi người đều cho rằng bà và A Kiều đã chết, vậy chúng ta hãy rời khỏi Thủ đô này mãi mãi. Đừng lo lăng, tôi sẽ yêu thương A Kiều như con gái ruột của mình, tôi thề đấy..” 

Nước mắt Tô Tẩm trào ra không ngừng, bà rất muốn đồng ý, nhưng làm sao có mặt mũi mà đồng ý cơ chú.

Năm đó bà ấy đã làm ra chuyện xấu xa như vậy, sau bữa tiệc sinh nhật, bà đã uống say, trong lúc mê man đã lên giường với Dư Văn Xương, khuôn mặt suy sụp và tuyệt vọng của Thời Viễn Sơn khi đó, trong hai mươi năm này, vẫn thường xuyên khiến bà giật mình tỉnh giấc.

Thời Viễn Sơn dường như biết được khúc mắc trong lòng bà, ông nhẹ nhàng nói: “Tiểu Tẩm, tôi đã ngoài bốn mươi rồi, nửa đời người đã đi qua, tôi đã sống một mình đơn độc hơn 20 năm, bà muốn nửa đời còn lại của tôi cũng cô đơn một mình đến hết đời sao?”

Tính tình Tô Tẩm mềm yếu, lại là người có trái tim nhân hậu dễ mềm lòng, bình thường dù chỉ nhìn thấy một người ăn xin đáng thương bà cũng sẽ khóc vì thương hại, lời nói đáng thương bỉ ai của Thời Viễn Sơn lúc này, khiến bà có chút dao động

Thời Viễn Sơn thấy bà có vẻ động lòng, lại nói: “Tiểu Tẩm, bà nghĩ kỹ đi, nếu bà ở lại Thủ đô, đám người Dư Văn Xương sớm muộn gì cũng sẽ biết, bà muốn A Kiều và Bé Con rơi vào tay bọn họ, tiếp tục bị bọn họ hành hạ sao?”

Tố Tẩm lập tức năm chặt tay ông: “Viễn Sơn, tôi có thể chịu ấm ức gì cũng được, nhưng tôi không muốn A Kiều phải sống những ngày tháng như thế nữa...”

Bà nhìn con gái đang nằm trên giường với khuôn mặt tái nhợt đi vì mất máu: “A Kiều của mẹ, con khổ quá rồi..."

“Vậy thì đi với tôi, đợi đến khi A Kiều khỏe hơn một chút, chúng ta sẽ cùng nhau rời đi, hứa với tôi, được không?”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!