Lọc Truyện

Người thay thế - Dương Cầm

Khuôn mặt Diệu Tuệ đỏ bừng, tai cũng như bị nung chín nên chắc rất đỏ. Cô không dám quay lại nhìn anh mà vội vàng bước đi. Nhưng đi vài bước lại quay lại, giơ tay lên cười. Thật ra cô rất vui, rất muốn nói với anh rằng cô đồng ý... được làm bạn gái một người ưu tú như anh. Nhưng cố kìm lại để mai trả lời cũng chưa muộn. Vừa đi, cô vừa đưa tay lên chạm vào cánh môi mình vẫn còn ấm và còn dư vị của nụ hôn thoáng qua.

Về đến phòng, cô lấy thẻ mở cửa rồi đi nhè nhẹ vào phòng vì sợ Quỳnh Anh thức giấc. Cô mở điện thoại lên để tận dụng ánh đèn yếu ớt ấy mà không bật đèn.

- A...a..

Diệu Tuệ đánh rơi điện thoại khi nhìn thấy Minh Trí ung dung ngồi trên sofa, hai chân vắt chéo lên nhau uống rượu trong bóng tối. Ánh mắt lạnh lẽo tia ra phía cô trong bóng tối không khác gì một hồn ma dọa người.

- Anh... sao anh lại ở đây hả?

- Sao tôi lại không được ở đây?

Diệu Tuệ đã biết Quỳnh Anh không ở trong phòng nên đi đến bật điện lên. Con người ma quỷ kia giơ tay che ánh điện bất chợt sáng.

- Đây là phòng của tôi, Quỳnh Anh đâu rồi? Anh tự tiện vào phòng người khác như vậy mà được à?

- Tôi đổi phòng cho Quỳnh Anh thì đây là phòng tôi sao lại không được vào?

- Vậy tôi đi thuê phòng khác.

Diệu Tuệ đi băng băng đến tủ đồ lôi vali hành lí ra thì cổ tay bị Minh Trí nắm chặt.

- Cô nghĩ mình đã lên giường với tôi mà còn muốn yêu đương với người khác?

Diệu Tuệ sững người... ừ nhỉ? Cô đi chơi với Minh Thành vui quá mà quên mất rồi. Liệu anh ấy có chấp nhận cô khi biết chuyện không? Sao người đàn ông đáng ghét này lại biết chuyện cô muốn yêu đương cùng Minh Thành chứ?

- Sao, tôi nói đúng ý cô rồi chứ? Hay cô cũng vừa bò từ trên giường của anh ta xuống.

"Bốp"

Diệu Tuệ dùng hết sức mình tát vào mặt Minh Trí một bạt tai. Trong đêm tĩnh lặng, tiếng vang ấy càng vang vọng như người ta dẫm nát một đống thủy tinh vụn.

- Đúng, tôi như vậy đấy. Tôi leo lên giường của nhiều người chứ không phải mình anh đấy vậy nên phiền anh tránh xa tôi ra.... tôi yêu người khác thì sao nào? Anh là gì mà cấm tôi hả?

Minh Trí bóp mạnh cổ tay Diệu Tuệ, đôi mắt hằn lên tia ác độc lẫn tức giận.

- Một người lăng loàn như cô mà còn dám nói lời yêu sao?

- Dù sao người tôi yêu cũng không phải là anh nên việc quái gì anh phải quản tôi yêu đương chứ? Việc gì mà anh phải tức giận chứ?

- Vì cô đã lên giường của tôi nên không được phép qua lại với người đàn ông khác nhớ chưa?

Lời anh ta nói rít qua vòm họng mang đến một âm thanh đe dọa khiến Diệu Tuệ bất giác lùi người dựa vào cánh tủ. Cô nhìn anh ta rồi bất giác lại cười lạnh lẽo.

- Vậy sao? Tôi là gì của anh? Người yêu?... vợ?... nhân tình?... không, chẳng là gì cả. Vậy thì anh cũng đâu có lí do gì để cấm tôi hả? Lên giường với anh đã có phút nào tôi tự nguyện chưa? Anh có tư cách gì mà cấm cản tôi chứ?

Minh Trí đứng im bất động không nói lời nào nhưng trong đôi mắt đã sâu thẳm vực đen. Bàn tay vô thức nắm lại.

Diệu Tuệ xoay người dọn dẹp đồ trong phòng ném hết vào vali của mình. Cô vội vàng như muốn chạy thật nhanh khỏi người đàn ông ấy. Người mà đến trong mơ cô cũng khiếp sợ. Mỗi lần đối diện, cô luôn phải gồng mình giấu đi nỗi khiếp sợ mà mạnh miệng cãi trả lại.

Khóa vali lại định rời đi thì anh ta cũng lên tiếng.

- Ở lại đi.

Anh ta đi rồi cô mới có thể thở được bình thường. Đứng chung với anh ta cứ như không khí bị hút cạn vậy.

Cô ngồi phịch xuống ghế, lời anh ta nói cứ réo lên trong tâm trí cô. Đúng vậy, cô đã leo lên giường của Minh Trí thì sao còn xứng đáng với Minh Thành nữa.

Ngồi bó gối trên ghế, gục đầu trên đầu gối mà cảm giác trống rỗng xâm lấn cơ thể, lúc này cô thấy hối tiếc... ước thời gian có thể quay trở lại, ước rằng mình đã không dính vào Minh Trí. Nhưng sai lầm này không thể thay đổi được... chỉ còn cách đối mặt mà thôi.

Buổi sáng, Quỳnh Anh gọi mãi không thấy Diệu Tuệ nghe điện thoại liền gọi cho Minh Trí lấy thẻ phòng. Mở cửa ra thấy Diệu Tuệ ngồi dựa ghế ánh mắt vô hồn, hai quầng thâm mắt lộ rõ thì lo lắng.

- Chị, chị làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?

Cô ngước mắt nhìn Quỳnh Anh rồi không nói gì mà đứng lên đi vào vệ sinh cá nhân. Cả đêm cô không ngủ nên đầu óc không được tỉnh táo.

Quỳnh Anh thấy vậy thì vừa lo vừa sợ nên lẽo đẽo đi theo Diệu Tuệ đến cửa nhà tắm ỉ ôi.

- Chị... em xin lỗi. Anh ấy đã làm gì chị hả? Anh ấy bảo chị đang giận anh ấy nên em mới tạo điều kiện cho hai người thôi mà. Em sai rồi, chị đừng im lặng với em như vậy mà... chị Tuệ, em sẽ...

Diệu Tuệ mở cửa nhà tắm nhìn nó lườm một cái.

- Chị đang đau đầu, em có tắt đài phát thanh đi không hả?

- Chị không giận em chứ?

Diệu Tuệ lắc đầu, nhoẻn miệng cười. Dù trời có sập xuống thì cũng phải cố gắng thôi, nghĩ thông thoáng lên thì mọi chuyện khắc tốt đẹp, tâm buồn chán sinh ra cuộc sống buồn chán nên cô không nghĩ đến nó nữa... kệ đến đâu thì đến.

Quỳnh Anh vẫn đứng tựa tường rên rỉ.

- Chị với anh Trí yêu nhau lâu chưa?

- Yêu bao giờ mà lâu?

- Hả???? Sao anh ấy lại...

- Anh ta lừa em đấy.

- Vậy tối qua hai người...

- Chị đi chơi về rồi đuổi anh ta đi nên không biết.

Quỳnh Anh ngây người, mắt chớp giật.

- Đuổi đi hả? Ôi chao, sao chị lại nỡ để trai đẹp xổng chuồng vậy hả?

- Mày tiếc thì hốt đi.

- Không dám đâu, anh Trí em chả dám nhìn mặt ấy mà hứng sao nổi. Sao ông ý ít cười thế nhỉ?

- Mày đi hỏi ông ấy sao hỏi chị?

- Mà em thấy hình như anh ấy thích chị.

Diệu Tuệ quay ra giơ tay dậm dọa đánh.

- Nói vớ vẩn, lão Vinh đâu mà để mày về đây lảm nhảm khiến chị đau cả đầu.

- Anh ấy vẫn đang ngủ, em định sang rủ chị đi ăn sáng và khoe chị đồ em mới mua, eo ôi đẹp lắm!

Diệu Tuệ đi vào phòng lắc đầu.

- Mua nhiều vừa tốn tiền vừa phí phạm, công việc mặc đồng phục suốt còn gì.

- Thì những lúc đi chơi vẫn phải mặc mà. Chị cứ yêu đương vào đi đảm bảo bao nhiêu quần áo cũng không đủ.

Diệu Tuệ ngồi vào bàn tính sẽ trang điểm nhẹ chút cho hồng hào tránh Minh Thành hỏi thăm. Cô sẽ thẳng thắn nói chuyện với Minh Thành, nếu anh chấp nhận thì cô sẽ ở bên anh, sống thật tốt bù đắp lại khiếm khuyết mình đã gây ra. Nghĩ vậy, tâm trạng có phần phấn chấn hơn.

- Chị cười gì thế?

- Chị tự nghĩ đời quá ngắn làm sao phài buồn vì kẻ không xứng đáng phải không?

Câu trả lời của Diệu Tuệ càng làm Quỳnh Anh khó hiểu, cô nhìn Diệu Tuệ lắc đầu thở dài và rồi nghi vấn về mối quan hệ giữa hai người họ càng lúc càng tăng cao.

- Chị hẹn anh Trí à?

- Không, hẹn tình đơn phương của chị.

- Hả? Thật không? Chị gặp lại anh Thành à?

- Ừ, chị gặp anh ấy hôm qua.

- Hóa ra là vì anh ấy nên chị không ngủ và mắt gấu trúc thế sao? Chị không thích anh Trí thật hả?

- Không, chị với anh ấy không có quan hệ yêu đương gì cả. Hôm qua anh Thành đã tỏ tình với chị nên...

- Chị sẽ đồng ý hả?

Diệu Tuệ mỉm cười gật đầu. Quỳnh Anh ghé đầu xuống chạm cằm lên vai cô nháy mắt chúc mừng.

- Chúc chị hạnh phúc nhé! Ây da... cuối cùng thì tình cảm thầm kín của chị mình cũng được đền đáp rồi. Về nước phải khao em chầu lớn đấy.

- Đơn giản... nhìn hộ chị xem dùng màu son này có rực rỡ lắm không?

Quỳnh Anh xoắn tay áo lên giúp Diệu Tuệ chuẩn bị. Nó là người duy nhất biết cô yêu đơn phương Minh Thành từ ngay năm đầu đại học. Dù học cùng nhau nhưng Quỳnh Anh thua cô một tuổi. Hồi ấy nó bao lần mắng chửi cô ngu muội khi thích Thành rồi còn cao thượng đến nỗi làm tư vấn tình yêu cho người mình thích với một cô gái khác.

Sau khi chuẩn bị xong, Quỳnh Anh còn xoay Diệu Tuệ vài vòng rồi phán.

- Đẹp quá rồi, hey... cuối cùng anh Thành cũng không phụ lòng của bà chị. Chúc chị hạnh phúc nhé! Cười thật nhiều vào và nếu có thể tranh thủ đêm nay đi nhá, mai về rồi.

- Làm gì mà nhanh thế chứ?

- Tốc chiến tốc thắng, yêu xa phải tranh thủ nhớ chưa, tranh thủ... đấy.

Nó cố nhấn cao giọng rồi đẩy Diệu Tuệ ra khỏi phòng khi thấy tin nhắn hẹn hò của Minh Thành đến.

Diệu Tuệ vẫn khá hồi hộp khi hẹn gặp anh, hơn nữa theo như cô đoán thế nào anh cũng hỏi câu trả lời cho câu hỏi hôm qua. Khi tình cảm mong chờ được đón nhận thì lòng cứ như nở hoa. Từ cửa phòng đến thang máy, cô đều nghĩ tới khuôn mặt của Minh Thành rồi không chỉ cười trong lòng mà miệng cũng cười... cười một mình giống như người điên biết yêu... khiến không ít người lén nhìn cô khó hiểu.

Diệu Tuệ ra khỏi thang máy, đi đến nhà hàng hôm qua hai người ăn tối. Lễ tân nhà hàng chỉ cô đến bàn Minh Thành đã đặt. Cô hít thở sâu rồi lấy lại phong thái tự tin đi vào. Cô đã nhìn thấy anh nhưng sao anh lại không ngồi một mình mà lại có cả bạn đi cùng nữa.

- Tuệ, anh ở đây.

Minh Thành hào hứng giơ tay lên gọi. Cô mỉm cười vội vàng lại gần và khi nhìn thấy mặt người đàn ông ngồi đối diện với Minh Thành thì nụ cười trên môi cô tắt ngấm.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!